Chương 649: Trạm xe buýt
Chương 649: Trạm xe buýtChương 649: Trạm xe buýt
"Là... ai đang hát?" Hòe Dật sợ đến run rẩy, lời nói của Giang Thành khiến anh ta có liên tưởng rất xấu.
Tên mập không hiểu nhìn Hòe Dật, mấy giây sau, dò hỏi nói thêm: "Sưởi... sưởi ấm nỗi cô đơn?"
Hòe Dật: "??2"
Giang Thành: "Hay là tôi đi, để hai người ở lại đây khi nào hát xong, thì hãy về nhà?"
Tên mập nghe vậy như muốn khóc: "Bác sĩ, anh đừng tức giận, đều là do Hòe Dật khai mào, muốn để hãy để lại anh ấy đi."
"Tôi nói này, đã là lúc nào rồi, hay là chúng ta mau chạy đi? Tôi luôn cảm thấy có thứ gì đó đang đuổi theo chúng ta quanh đây." Hòe Dật vẻ mặt cay đắng, chỉ vào mặt hồ nói: "Nói không chừng đang ở ngay trong hồ."
Tiếng ca dường như chỉ có Giang Thành nghe được, nhưng hắn cũng không thể chắc chắn.
Tiếng ca này rất kỳ quái, vừa rồi vô tình nghe thấy một tiếng ca hư hảo như có như không, nhưng bây giờ bình tĩnh lại và cẩn thận lắng nghe, tiếng ca lại dường như đã biến mất.
Nhưng có một điểm, cảm giác của hắn và Hòe Dật là giống nhau, đó chính là, hồ nước đen ngòm cách đó không xa có gì không ổn, tiếng ca vừa mới truyền đến từ phương hướng này.
Loại cảm giác tương tự lập tức khiến hắn nhớ đến Hoàng lão gia đứng trong hồ hát ở nhiệm vụ cổ đại, nhưng lần này rõ ràng là tà ác môn.
Vài giây sau, Giang Thành ấn định một phương hướng, mọi người nhanh chóng rời đi.
Rất nhanh, mấy người rời khỏi phạm vi của khu dân cư, nói ra cũng thật kỳ lạ, càng cách xa, cảm giác bất an trong lòng càng giảm xuống nhanh chóng.
Cho đến khi hoàn toàn rời khỏi khu dân cư, cảm giác khó chịu khi bị theo dõi mới biến mất.
"Phù..." Hòe Dật thở dài một hơi, quay đầu nhìn về phía bóng tối phía sau, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Nếu như lần này phản ứng chậm hơn chút nữa, chắc đã đã ngỏm rồi.
"Người anh em Phúc Quý." Hòe Dật ngồi xổm trên mặt đất, vừa lắc lắc chân vừa nói: "Điện thoại di động của anh chắc là không có vấn đề gì, gọi xe tới đón chúng ta đi."
Khu phụ cận này tương đối xa, đợi xe ở đây thì không biết phải đợi đến bao giờ.
Không ngờ, Giang Thành lại lắc đầu nói: "Đã quá muộn rồi, chúng ta đã tiến vào rồi." Ánh mắt hắn nhìn vào con đường, một lúc sau mới nói: "Đã đi bộ lâu như vậy, cũng không có một chiếc xe nào."
Nghe vậy, tên mập chớp mắt nhìn Giang Thành, như thể đang nghi ngờ đầu óc của bác sĩ có vấn đề: "Bác sĩ, anh đang nói cái gì vậy?"
Ngay sau khi bọn họ vừa mới rời khỏi phạm vi của khu dân cư, trên đường thỉnh thoảng lại có xe cộ đi qua, cũng chính vì thế, mà bọn họ mới chắc chắn đã rời khỏi phạm vi ảnh hưởng của thứ đó.
Như để xác nhận lời nói của tên mập, vừa dứt lời, từ xa đã có một chiếc ô tô chạy tới, ánh đèn trắng xuyên qua màn đêm, xua tan đi sương mù trong lòng người.
"Bác sĩ, anh màu nhìn kìa, đây không phải là xe sao?" Tên mập vội vàng nói.
"Màu trắng, xe con, số đuôi 419." Giang Thành nhìn chiếc xe đang đến gần, bình tĩnh nói.
Nghe Giang Thành nói như vậy, hai người Hòe Dật và tên mập có chút kinh ngạc, bởi vì từ khoảng cách này bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy rõ màu sắc của xe chứ đừng nói đến biển số.
Ước chừng nửa phút sau, chiếc xe cuối cùng cũng lao tới chỗ bọn họ: "Màu trắng, xe con, biển số xe..." Hòe Dật môi run run: "ld0419."
Tên mập lập tức nhìn sang bác sĩ, chưa kịp nói gì đã thấy Giang Thành đang nhìn về hướng chiếc xe lái tới, nơi đó là một vùng tối om: "Chuẩn bị lại sẽ có một chiếc xe địa hình màu đen sắp tới, số đuôi 808."
Như để xác nhận những gì bác sĩ nói, một chiếc ô tô khác trong bóng tối từ xa lao tới, như thể xuất hiện từ hư không, chỉ nhìn từ hình dáng thì rõ ràng nó to lớn và hoành tráng hơn chiếc xe màu trắng trước đó.
Sau khi chiếc xe màu đen cao vọt qua bọn họ, sắc mặt của Hòe Dật và tên mập đều tái nhợt, Giang Thành lại nói đúng rồi.
Xe địa hình màu đen, số đuôi... 808.
Điều đáng sợ hơn nữa là qua cửa sổ ô tô, ghế lái dường như trống rỗng, không có ail
"Chúng ta bị mắc kẹt rồi, đi tới đi lui cũng chỉ có mấy chiếc xe, chúng không ngừng đi vòng tròn ở đây, trình tự và thời gian xuất hiện đều đã bị cuốn vào trong rồi."
Dưới cái nhìn ngạc nhiên của Hòe Dật và tên mập, Giang Thành nhặt một hòn đá trên mặt đất, đong đếm mấy lần rồi đập mạnh về phía ngôi nhà có đèn trên tầng hai.
Kính vỡ, tiếng kính vỡ vang xa trong đêm, cũng như tiếng đá rơi.
Sau đó, hơi thở của Hòe Dật và tên mập dần trở nên gấp gáp, không chỉ ngôi nhà bị đập vỡ kính không có phản ứng gì mà những ngôi nhà khác gần đó cũng rất yên tĩnh.
Hiện tại bọn họ đã hoàn toàn bị thuyết phục, hoá ra bọn họ hoàn toàn chưa hề đi ra ngoài.
Cùng lúc đó, Hòe Dật lại nghĩ đến một điểm, nếu như vừa rồi để tên mập gọi taxi đến, vậy thì chiếc taxi tới... không biết ở bên trên sẽ là thứ gì.
"Đừng hoảng." Giang Thành vỗ vỗ bùn đất ở tay, bình tĩnh nói: "Đằng ào cũng tới rồi."
Tên mập lúc căng thẳng không thể thay đổi thói quen nói bậy bạ, nhất là trong tình huống này: "Bác sĩ, xin đừng nói như vậy, nếu anh muốn giả vờ thì giả vờ phần của chính mình là được rồi, đừng có tính cả chúng tôi vào, nếu không nhỡ bị quỷ hiểu lầm sẽ không tốt đâu."
Hòe Dật cư xử tốt hơn một chút, mặc dù cũng rất hoảng sợ, run giọng cầu xin: "Anh Giang, xin hãy chỉ cho tôi một con đường sống đi."
"Đi men theo con đường này, đi đến đâu hay đến đó, chắc chắn sẽ có manh mối." Giang Thành tiếp tục đi, hai người còn lại cũng cẩn thận đi theo hắn.
Đối với những chiếc xe thỉnh thoảng chạy qua, hai người càng là đến nhìn cũng không thèm nhìn.
Khi đi đến một ngã tư, cuối cùng bọn họ cũng phát hiện ra điều gì đó khác biệt.
Từ nơi họ đang đứng nhìn sang bên phải, cách đó khoảng vài chục mét có một biển báo trạm dừng xe buýt, gần biển báo có một nhà chờ xe buýt có rào chắn.
Điều quan trọng nhất là có vài người đang đứng gần đó, dường như đang đợi xe buýt.
"Là người hay quỷ vậy?" Tên mập thấp giọng hỏi.
Hòe Dật nhìn chung quanh, thấp giọng báo cho tên mập một tin tức không mấy tốt lành: "Là người hay quỷ, chúng ta đều phải tới đó. Bằng không... anh hãy nhìn xung quanh xem." đường chỉ kéo dài khoảng 100m dọc theo con đường, xa hơn thì tối đen như mực.
Nó giống như một cái miệng đen khổng lồ nuốt chửng cả đầu bên kia con đường.
Bọn họ không có đường nào để đi nữa rồi.
Ngoại trừ trạm xe buýt có "người" này.
"Đi đến xem." Giang Thành như thường lệ đi trước, tên mập thứ hai, Hòe Dật đi sau cùng, ba người xếp thành một hàng đi về phía trạm xe buýt.
Bởi vì có đèn đường nên bóng của bọn họ vẫn còn đọng lại trên mặt đất, nếu tên mập cẩn thận hơn, có thể thấy bóng của Giang Thành khác với bóng của mình và Hòe Dật.
Mặc dù đều là màu đen, nhưng bóng dáng của Giang Thành hiển nhiên có hoa văn nhiều hơn, gợn sóng kỳ lạ giống như mặt nước hồ.
Điều quan trọng hơn là bóng dáng của Giang Thành thực ra không phù hợp với tần suất đi lại của chính hắn, rõ ràng là chậm hơn nửa nhịp, giống như đang cố ý tránh xa bến xe buýt.
Một đôi mắt đỏ thẫm lóe lên vẻ nghỉ ngờ và kiêng dè.