Chương 648: Số điện thoại
Chương 648: Số điện thoạiChương 648: Số điện thoại
Sau khi giới thiệu cảnh tượng nhìn thấy trước cửa nhà cô Lâm xong, Hòe Dật Nghị nghĩ đến bóng dáng người phụ nữ đó mà vẫn còn thấy sợ hãi.
Theo kinh nghiệm của anh ta, đáng lẽ không nên sợ đến như vậy, nhưng đây không phải là trong nhiệm vụ, trong hiện thực bất thình lình phát sinh như vậy, anh ta quả thật là không hề có sự chuẩn bị.
"Thế hai người là thế nào?" Hòe Dật nhìn về phía Giang Thành và tên mập hỏi, hai người bọn họ hiển nhiên là cũng bị thứ gì đó khiến cho sợ chết khiếp.
"Cô Lâm mà anh vừa gặp là giả." Giang Thành nói.
Điểm này thì Hòe Dật cũng biết, dựa vào kinh nghiệm tích lũy được trong nhiệm vụ, anh ta có thể chắc chắn 90% rằng cô Lâm vừa rồi không phải là người, mà là quỷ.
Nói cách khác, anh ta vừa gặp phải một sự kiện linh dị, nhưng may mắn là anh ta không vào nhà, nếu không thì ngay cả thần tiên cũng không thể cứu được anh.
"Anh vừa cúp điện thoại không bao lâu, chúng tôi liền nhận được điện thoại của cô Lâm." Giang Thành nói: "Cô Lâm hỏi chúng tôi vì sao còn chưa tới."
"Hai cô Lâm liền... xem ra người mà mình nhìn thấy là quỷ, chắc chắn không sai rồi." Hòe Dật âm thầm sợ hãi trong lòng.
Nhưng điều anh ta không ngờ tới là những lời tiếp theo của Giang Thành thật sự khiến trái tim vừa mới bình tĩnh lại của anh ta lại đột nhiên cuộn trào.
"Cô Lâm nói qua điện thoại rằng, đây hoàn toàn không phải là nhà của cô ấy. Cô ấy chưa bao giờ nói rằng nhà mình ở đâu, nhà cô ấy ở vịnh Khổng Tước." Giang Thành trần thuật lại: "Sau khi chúng tôi kể cho cô ấy nghe về tình hình, cô ấy còn nói rằng sẽ đến để tận mắt chứng kiến tất cả chuyện này là thế nào."
Nói đến đây, tên mập tiếp lời: "Chúng tôi còn chưa kịp thuyết phục thì đã cô ấy đã cúp máy rồi, cứ như thế, không lâu sau, cô ấy lại gọi điện đến, nói là đã ở gần đây, nhờ chúng tôi gửi định vị cho cô ấy, cô ấy sẽ đến tập hợp cùng chúng tôi."
Nghe đến đây, Hòe Dật cảm thấy có chút bất an, người phụ nữ tên cô Lâm này... có phải là lá gan quá lớn rồi không.
"Trọng điểm không phải là cái này, mà là thời gian!" Tên mập tựa hồ đã chú ý tới suy nghĩ của Hòe Dật, liền nói với Hòe Dật phân tích vừa rồi của bác sĩ, một chữ cũng không bỏ sót: "Đây, anh hãy xem cái này trước." Anh ta lấy điện thoại di động ra, mở phần mầm điều hướng lên, bên trên hiển thị tuyến đường được đánh dấu màu đỏ.
"Nhìn xem, đây là vị trí hiện tại của chúng tôi." Tên mập chỉ vào một điểm cuối của tuyến đường, sau đó chỉ vào điểm cuối còn lại nói: "Đây là nơi cô Lâm xuất phát, khu dân cư vịnh Khổng Tước."
Tuyến đường có nhiều khúc quanh, trông rất phức tạp, điều quan trọng là khoảng cách vẫn còn rất xa, một ở phía tây thành phố, một ở phía đông nam thành phố.
"Nhưng mà quãng đường xa như vậy, Cô Lâm chỉ chưa đến 20 phút đã đặt điện thoại xuống và nói rằng cô ấy đang ở đây." Tên mập nuốt nước bọt, thấp giọng nói: "Cô ấy là bay tới đây sao?"
"Cô Lâm... cô Lâm gọi điện thoại đến này cũng là quỷ?" Sắc mặt Hòe Dật tái nhợt, cảm thấy hôm nay đi ra ngoài không có xem hoàng lịch.
"Vậy cuối cùng hai người đã làm gì?" Hòe Dật ngẩng đầu hỏi.
Theo suy đoán của anh ta, quỷ không dễ bị đuổi đi như vậy, nếu không cho biết địa chỉ, nó có thể sẽ tiếp tục quấy rây.
Nghe vậy, sắc mặt tên mập đột nhiên trở nên tốt hơn, ánh mắt cung kính nhìn bác sĩ: "Bác sĩ nói với cô ấy rằng điện thoại di động của mình sắp hết pin rồi, bảo cô ấy ghi lại một số điện thoại di động khác, rồi liên lạc lại vào số đó."
"Một số điện thoại di động khác?" Hòe Dật nghe đến bối rối, nghỉ hoặc hỏi: "Là của ai vậy?"
Nhận ra Hòe Dật đang nhìn mình chằm chằm vào mình, Giang Thành ngượng ngùng xoa mũi nói: "Là một cô gái đã theo đuổi tôi trước đây, sau đó bị tôi từ chối nhiều quá, nên tâm lý biến thái, lại muốn giết tôi, như vậy thì có thể hoàn toàn chiếm hữu tôi rồi, không có người phụ nữ nào khác sẽ chia sẻ điều đó với cô ấy nữa."
"Còn có người như vậy sao?" Hòe Dật tỏ ra không thể tin được.
"Chắc là anh không biết cô ấy đâu." Giang Thành nói với giọng cực kì hoài niệm: "Cô ấy tên là Hạ Manh, cũng từng là... một cô gái tốt."
"Dù có tốt đến đâu thì cũng là quá khứ rồi. Anh không thể cứ đứng yên để cô ta giết mình phải không?" Hòe Dật khuyên nhủ: "Tôi cảm thấy chuyện này anh Giang đã làm rất tốt. Được rồi, tạm thời không nói những chuyện này nữa, tiếp theo chúng ta phải làm gì bây giờ."
Trong khoảng thời gian này, Giang Thành và Hòe Dật đều đã tắt nguồn xem ra tay nghề của đối phương cũng chỉ ở mức trung bình.
Nếu đổi lại là một tên tàn ác đến, đừng nói đến việc tắt điện thoại, cho dù vứt cả điện thoại đi cũng vô ích, bởi vì điện thoại vẫn có thể tự mình quay lại.
Đột nhiên xuất hiện trong túi quần, trong ô tô hay thậm chí cạnh chiếc gối bạn ngủ.
Ngoại trừ khi ngụy trang, bình thường quỷ sẽ không giao tiếp với con người, vì vậy điều này cũng khiến Giang Thành bớt lo lắng.
Cho dù quỷ có bị các cao thủ bên cạnh Hạ Manh xử lý, cũng sẽ không khai hắn ra.
Bây giờ quay trở lại chiếc xe chắc chắn là không dám rồi, lúc này ngoảnh đầu nhìn lại, xung quanh khu vực đó trông cực kì tối, mặc dù có một dãy đèn đường bật sáng nhưng ánh sáng dường như bị thứ gì đó đè nén, trông kỳ quái không thể tả nổi.
Còn có khu dân cư này nữa, trông thì có vẻ như có rất nhiều nhà đang bật đèn, có khá nhiều ô tô đậu bên ngoài, nhưng lại yên tĩnh đến lạ thường.
Kể từ khi đến đây, bọn họ chưa hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ bất kỳ ai trong số họ.
Một khu dân cư lớn đến như vậy, tử khí âm trầm, ánh sáng phản chiếu từ cửa sổ nhuốm bầu không khí ngột ngạt, nhìn từ xa trông giống như những ngọn đèn luôn cháy trước mộ.
Hòe Dật nhìn hồi lâu, bỗng giật mình vì ý tưởng chợt hiện lên trong đầu.
Tóm lại là không thể ở lại nơi này được nữa.
Hòe Dật đề nghị đi bộ ra xa hơn, sau đó đến một nơi tương đối an toàn, gọi taxi và tìm khách sạn để nghỉ qua đêm trước.
Tất nhiên là không quay lại căn phòng trước nữa.
Nhưng Giang Thành lại lắc đầu từ chối, tên mập nhân cơ hội này dạy cho Hòe Dật về chuyện quỷ taxi mà bọn họ từng gặp phải trước đó.
Người lái xe rõ ràng đã mất tích mấy ngày, xe bị đồn cảnh sát tạm giữ, nhưng anh ta lại xuất hiện trước mặt bọn họ, không phù hợp thời gian, không phù hợp logic, hơn nữa còn chở bọn họ đi rất xa.
Cuối cùng, nếu không phải là bác sĩ cảnh giác mà nhất quyết đòi xuống xe, thì không biết đã kéo bọn họ đi đến đâu rồi.
"Vậy chúng ta đi đâu?" Hòe Dật nhìn bốn phía, chung quanh nhìn qua không có gì an toàn, nhất là cách ven đường hình như không xa có một cái Hồ nước đen như mực, giống như một hố đen, nhìn một lúc, Hòe Dật thậm chí còn cảm thấy mình có thể trở thành đạo diễn của một bộ phim linh dị.
Cảnh tượng không cần dàn dựng bố trí gì nhiều, chỉ cần ở đây là được, sắp xếp một nữ diễn viên treo mình trên hồ, chân giẫm lên mặt nước hồ, cũng không cần phải động đậy nhiều, một thân cổ trang phục màu đỏ sẫm, tay áo dài phấp phới, cúi đầu, miệng "Yay ya ya" hát những bài ca dao không ai quan tâm.
Đột nhiên, Giang Thành đang đi phía trước dừng lại, Hòe Dật còn đang suy nghĩ cốt truyện, không chú ý liền đụng phải Giang Thành.
Tên mập lập tức nhìn chung quanh, thận trọng hỏi: "Sao vậy bác sĩ?"
Hòe Dật hình như cũng vừa mới tỉnh dậy sau công việc sáng tạo, bắt chước hành vi của tên mập, nhìn qua nhìn lại.
"Hai người có nghe thấy âm thanh gì không?" Trầm ngâm một lát, Giang Thành đột nhiên hỏi.
Hòe Dật bỗng nhiên có một dự cảm không lành: "Âm thanh gì vậy?"
"Giống như... có người đang hát." Giang Thành không chắc chắn nói.