Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 647 - Chương 647: Nguy Hiểm

Chương 647: Nguy hiểm Chương 647: Nguy hiểmChương 647: Nguy hiểm

"Lạc Hà?!" Tên mập trợn tròn mắt, giọng nói run run.

Anh ta không biết tại sao mình lại có nỗi sợ hãi mãnh liệt như vậy đối với người đàn ông có vẻ ôn hòa này, có lẽ chỉ vì anh ta là Đỏ Thẫm?

"Đúng là... đúng là anh ta." Tên mập vô thức nói.

"Camera giám sát là do cô Lâm gửi cho tôi, cô ấy cũng nghĩ có chuyện gì đó mờ ám." Giang Thành nói: "Cô ấy còn hỏi tôi có biết Bì Nguyễn đã đi đâu không, bọn họ đã lâu không liên lạc với nhau rồi."

Nghĩ ngợi một chút, tên mập nói: "Bác sĩ, vậy bây giờ chúng ta đi tìm cô Lâm sao?"

Giang Thành nhìn điện thoại di động trong tay tên mập, ra hiệu nói: "Gọi cho Hoè Dật, chúng ta tới đón anh ta."

Khi nghe tin Hoè Dật sẽ được đưa theo, tên mập lộ ra vẻ cảnh giác, hạ giọng nói: "Bác sĩ, có phải anh đã phát hiện ra điều gì không?"

Chuyện đi tìm cô Lâm hoàn toàn không cần mang theo Hoè Dật, nhất là lúc này đã muộn như vậy, trừ phi... tên mập ngửi thấy được mùi nguy hiểm trong hành vi của bác sĩ.

"Anh lo lắng đây là một cái bẫy sao?" Tên mập rất nhanh liền hỏi: "Cô Lâm chỉ là mồi nhử, đứng sau chuyện này đều là Bì Nguyễn... à không, là Đỏ Thẫm sai khiến?"

Sau khi rời khỏi nhiệm vụ lần này, tên mập mơ hồ có cảm giác bác sĩ đã thay đổi rất nhiều, thậm chí có lúc còn khiến ta anh cảm thấy mình như một con người khác.

Đặc biệt là trong giao tiếp.

Sau đó tên mập cũng phát hiện ra chuyện này có gì đó mờ ám, nếu tất cả những chuyện này thật sự là do Đỏ Thẫm làm thì liệu anh ta có để lại đoạn video làm bằng chứng cho bọn họ không?

Còn bị một người bình thường như cô Lâm tìm thấy sao?

Nghĩ đến cảm giác mà Lạc Hà mang lại cho mình, tên mập có nghĩ đến mấy cũng không thể tin được.

Vì vậy khả năng cao là có bẫy ở đây.

Tên mập cầm điện thoại hồi lâu không gọi cho Hoè Dật, ngược lại quay đầu khuyên Giang Thành: "Bác sĩ, hay là đêm nay chúng ta đừng đi nữa, lát nữa chúng ta sẽ đi tìm Hoè Dật, ba người chúng ta cứ ở tạm với mấy em gái mưa của Hoè Dật một đêm, chờ đến khi trời sáng, hãy đi tìm cô Lâm." Dừng một chút, anh ta lại nói tiếp: "Như thế an toàn hơn."

"Bây giờ đi." Giang Thành lái xe của Hoè Dật rẽ trái vào một ngã ba đường: "Tôi sợ nếu quá muộn cô Lâm sẽ gặp nguy hiểm."

Tên mập đã từng nghe qua thủ đoạn của những người ở Đỏ Thẫm, nếu họ phát hiện ra âm mưu bị vạch trần, khó có thể nói cô Lâm sẽ ra sao.

Mặc dù tên mập cảm thấy giao tình của bọn họ với cô Lâm cũng chưa đến mức đấy.

Nhưng vì bác sĩ đã quyết định nên cứ làm theo là được rồi.

Anh ta gọi cho Hoè Dật, nhưng điện thoại đổ chuông một hồi lâu mới bắt máy, Hoè Dật thở hổn hển, như thể vừa trải qua một trận chiến ác liệt.

Hoè Dật chống cự khi được yêu cầu ra ngoài ngay bây giờ, nhưng Giang Thành đã lấy điện thoại và thuyết phục anh ta chỉ bằng một câu: "Người Gác Đêm đang tìm anh."

Nói xong liền cúp máy.

Quả nhiên, chỉ mười phút sau, sau khi bọn Giang Thành xuất hiện ở tầng dưới khách sạn, Hoè Dật mặc quần áo mỏng manh đã đợi ở đó.

Lên xe, sắc mặt Hoè Dật tái nhợt, háo hức hỏi: "Người Gác Đêm tìm tôi làm gì? Làm sao họ biết tôi sống ở đây?"

Giang Thành không có giải thích vấn đề này, hắn không có thời gian, cũng không có tâm tình, cuối cùng vẫn là tên mập nói cho anh ta biết chuyện của cô Lâm.

Xét về kinh nghiệm thuần túy, Hoè Dật vẫn có tư cách, mặc dù không bằng bác sĩ nhưng so với hầu hết những người gặp phải trong nhiệm vụ thì cũng mạnh hơn rất nhiều.

Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, anh ta cũng đồng ý với Giang Thành, đây có thể là một cái bẫy do Bì Nguyễn và những người khác giăng ra, dùng cô Lâm mượn cớ tìm hiểu tình hình để dụ bọn họ đến.

Sau khi lái xe đến gần nơi cô Lâm ở, Giang Thành dừng xe cách đó tương đối xa, tắt đèn xe.

"Chúng ta đừng qua đó hết, nếu như bị bỏ nồi là coi như xong hết." Hoè Dật đề xuất: "Tôi nghĩ chúng ta cử một người đi là được rồi, hai người còn lại sẽ ở bên ngoài để hỗ trợ."

Tên mập nhìn bốn phía, nuốt nước bọt: "Ý kiến hay đấy."

Giang Thành gật đầu: "Có lý."

Nhưng sau đó, Hoè Dật người đưa ra đề xuất, mơ hồ cảm thấy có gì đó khânn đúng. bởi vì Giana Thành và tên mân không hề eá ý định đâna đậy, lại đang nhìn chằm chằm anh ta.

"Hai người... hai người đều nhìn tôi làm gì?" Hoè Dật có chút hoảng hốt: "Không phải hai người định bảo tôi đi đấy chứ, tôi và cô Lâm có thân quen đâu."

"Nói cũng đúng." Tên mập liếm môi, tiếp tục nói: "Chỉ định ai đi cũng không công bằng. Dù sao nhất định sẽ có rủi ro, hay là... chúng ta bầu cử dân chủ đi."

"Tôi không có ý kiến." Giang Thành nói.

Khoảng 30 giây sau, Hoè Dật chửi rủa xuống xe, rồi sau đó đi về phía nhà cô Lâm trong chiếc áo khoác đồng phục làm việc của tên mập.

Giang Thành và tên mập ngồi trong xe, luôn chú ý đến những gì đang diễn ra xung quanh.

Giang Thành nhắc nhở Hoè Dật bật cuộc gọi trên điện thoại di động của mình, để mọi chuyện xảy ra bên trong có thể báo ra bên ngoài bất cứ lúc nào.

Sau khi tìm được số nhà tương ứng, anh ta cẩn thận gõ cửa, nhưng sau khi gõ hai lần, cánh cửa cọt kẹt mở ra khiến Hoè Dật giật nảy mình.

Bởi vì cánh cửa này... không hề khóa, mà nó chỉ khép hờ.

Đứng ở cửa nhìn vào, bên trong tương đối tối, miễn cưỡng có thể nhận ra dáng vẻ của một phòng khách.

Diện tích tương đối lớn, đồ đạc bên trong dường như bị bao phủ bởi một tầng sương mù đen, biến thành những đường nét mơ hồ.

Có lẽ do có thành kiến nên Hoè Dật luôn cảm thấy những bóng đen mơ hồ này sẽ vô tình di chuyển.

Càng quỷ dị hơn nữa là từ góc nhìn của mình, anh ta có thể thấy cánh cửa cuối phòng đang mở, giống như một phòng ngủ.

Cánh cửa chỉ hé ra một khe rộng vài ngón tay, bên trong có ánh sáng yếu ớt chiếu vào.

Nguồn sáng tương đối mờ, có lẽ là đèn ngủ trên bàn cạnh giường ngủ.

Hoè Dật hết sức cảnh giác, sau khi nhận ra cửa không đóng mà chỉ khép hờ, anh ta biết ngay có chuyện gì đó, lập tức ngắt cuộc gọi với đám người Giang Thành.

Hơn nữa anh ta hoàn toàn không có ý định đi vào, chậm rãi lùi lại, bước đi rất nhẹ nhàng, ngay lúc đang chuẩn bị rời khỏi phạm vi cửa, thì đột nhiên xuyên qua khe hở, anh ta nhìn thấy một bóng người lướt qua phòng ngủ. Trên trán Hoè Dật lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Đó là một người phụ nữ mặc váy ngủ màu xanh lam, cúi đầu, mái tóc dài che mặt.

Hoè Dật sợ đến dựng tóc gáy, quay người bỏ chạy, ra khỏi tòa nhà không xa thì đụng phải Giang Thành và Tên mập.

Nhìn thấy hai người này, Hoè Dật kích động đến suýt khóc, vốn dĩ anh ta lo lắng sau khi điện thoại bị ngắt, Giang Thành sẽ bỏ mặc mình chạy trước nếu biết ở đây có chuyện gì.

Không hổ là Đỏ Thẫm!

Có uy tín!

Hoè Dật đang định giới thiệu chuyện xảy ra bên phía mình thì lại phát hiện lông mày Giang Thành hơi nhíu lại, vẻ mặt tên mập cũng không khá hơn mình bao nhiêu, không ngừng nhìn về phía sau.

Có vẻ như bọn họ không đến đây để cứu anh ta mà giống như đang bị thứ gì đó truy đuổi.

Không đợi Hoè Dật hỏi, Giang Thành lập tức dẫn bọn họ đi theo một hướng khác.

Sau khi chạy đi thật xa, thấy Giang Thành đi chậm lại, Hoè Dật còn chưa kịp nói chuyện, Giang Thành đã ngắt lời anh ta, hỏi: "Nói chuyện bên phía anh trước đi, tại sao lại cúp điện thoại?"
Bình Luận (0)
Comment