Chương 646: Pháo hoa
Chương 646: Pháo hoaChương 646: Pháo hoa
"Bọn họ đã thu thập nhiều cánh cửa như vậy, tập hợp nhiều tuyệt vọng đến như vậy, mục đích chắc chắn là đánh thức cái thứ kia."
"Mọi người hẳn là còn nhớ rõ đội quân chống đối mà Hạ Đàn cầm đầu năm đó, bao gồm cả Hạ Đàn, tổng cộng có hơn mười môn đồ cấp cao, vậy mà đã biến mất không dấu vết. Cuối cùng chỉ còn lại... chỉ còn lại một mình Hạ Đàn thoát được ra, lại còn phải trả cái giá là bị cửa ăn mòn hoàn toàn..."
"Rút cuộc là cánh cửa như thế nào mới có thể đẩy ông ấy đến mức độ đó?" Ngụy Tân Đình tiếp tục nói: "Thật sự không thể tưởng tượng được..."
"Số 1, tôi nghĩ đây chính là con át chủ bài của Người Gác Đêm, anh nhất định... nhất định phải cẩn thận."
Ngụy Tân Đình nói xong, đợi thêm mấy giây, phát hiện không nghe được số 1 trả lời, liền hỏi: "Số 12"
Một lúc sau, có người bí mật nói: "Số 1 không tới, anh ấy nói không muốn người tóc trắng tiễn người tóc đen, đang uống rượu ở trong phòng ấy, nghe nói còn viết cho anh một bài thơ đấy..."
"Huh -" Ngụy Tân Đình hít một hơi dài, nói với một giọng điệu khác: "Bỏ đi, anh ấy không có ở đây, số 2 anh nghe là thì cũng quá tốt rồi, anh rất giống với số 1, hai người...
"Số 4." Giọng nói trái khoáy lúc trước lại vang lên, nghe còn có chút ngượng ngùng: "Số 2 cũng không đến, anh ấy nói cũng không muốn nhìn thấy cảnh chia ly, nghe nói đã có hẹn với gái, đi nhảy để giải sầu rồi."
Hiện trường không khỏi trở nên lúng túng, ước chừng mười mấy giây sau, Ngụy Tân Đình ngập ngừng mở miệng: "Số 8, cô đừng có nói với tôi là, chỉ có cô và số 6 đến đây nhé."
"Không." Số 8 Phó Phù nói: "Ngoại trừ số 3 nói muốn đi thực hiện tâm nguyện cuối cùng của anh mà không có mặt ở đây, những người khác đều ở đây rồi."
"Đúng rồi, số 13 hiện tại cũng không có ở đây, nhưng anh ấy ở bên ngoài, chờ sau khi anh chết thì bắn pháo hoa đấy, vừa rồi còn tới thúc giục đấy."
"Có chuyện gì thì cứ nói đi." Một giọng nữ bình thản vang lên, nghe có vẻ có lương tâm hơn những người kia một chút, là số 7 Lý Lộ.
Cô là người đến đầu tiên, đứng cạnh giường nhưng không hề lên tiếng.
Tnàn thân măc môêt chiếc váv đen nhù hơn hơn với bầu khêna khí ngày hôm nay, đến đây để dự đám tang.
"Đúng rồi số 4, tiên sinh ngài ấy vừa mới đến đây rồi, nhưng anh chưa tỉnh nên ngài ấy lại rời đi rồi." Số 8 Phó Phù an ủi nói: "Có lẽ là chán ghét việc anh chết chậm quá đấy."
"Khụ khụ... khụ..."
Nghe xong Ngụy Tân Đình vừa mới bình tĩnh lại, lại ho dữ dội, vừa ho vừa giãy giụa nói: "Số 8, hứa với tôi, có thời gian hãy đăng ký một lớp học ăn nói đi, sẽ tốt cho cô đấy, học phí... học phí hãy trừ vào chỉ phí mai táng của tôi đi."
"Haizz..." Ngụy Tân Đình quay người lại, đôi mắt như lỗ thủng nhìn lên trần nhà, như thể có thể xuyên thấu và nhìn thấy thế giới bên ngoài: "Vốn dĩ chuẩn bị có rất nhiều điều muốn nói, nhưng bây giờ, có vẻ như tất cả đã quên hết rồi."
"Không cần gấp, chúng tôi ở đây, anh cứ từ từ suy nghĩ..." Trần Nhiên nắm lấy tay anh ta, như thể lo lắng sẽ làm anh ta đau, lại từ từ buông ra.
Một lúc sau, Ngụy Tân Đình vốn đã bình tĩnh lại đột nhiên giấy giụa, máu chảy khắp người: "Mặt nạ... mặt nạ của tôi đâu?!"
"Đây, mặt nạ ở đây!" Trần Nhiên đưa một chiếc mặt nạ nhỏ trông giống như đồ chơi trẻ em vào tay Ngụy Tân Đình đang hoảng loạn.
Sau khi hai tay nắm lấy mặt nạ, anh ta dần dần bình tĩnh lại, người đầy máu "Mặt nạ... mặt nạ ở đây, được rồi, tôi sẽ từ từ suy nghĩ, từ từ nghĩ..."
Khi lồng ngực phập phồng dữ dội dần dần ổn định, Ngụy Tân Đình ngừng thở.
Ngay sau đó, số 8 Phó Phù lùi lại một bước, lấy đủ hơi thở và hét lớn: "Số 4 Ngụy Tân Đình liệm rồi!"
Giọng nói của cô ta vang xa như sóng nước, vài giây sau, bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ lách tách, bầu trời đêm tràn ngập pháo hoa đỏ rực.....
Khoảng 10 giờ đêm, tên mập đang nằm trên ghế sofa xem một đoạn video ngắn, đúc lúc xem đến một khoảnh khắc thú vị thì đột nhiên cửa phòng ngủ mở ra, Giang Thành đi ra.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của Giang Thành, tên mập chợt tỉnh, từ trên sô pha ngồi dậy: "Bác sĩ, chuyện gì xảy ra vậy?"
Ánh sáng tương đối tối, mặc dù trên mặt Giang Thành không nhìn ra điều gì, nhưng đôi mắt hơi sáng lên đó lại cho tên mập một loại dự cảm không tốt. Giang Thành lấy áo khoác treo trên móc mặc vào: "Cô Lâm gọi điện."
"Cô Lâm..." tên mập sửng sốt một lát, sau đó anh ta mới nhận ra đây là thư ký của Bì Nguyễn, còn có quan hệ không rõ ràng cùng Bì Nguyễn.
"Bì Nguyễn?" Tên mập nhìn Giang Thành đã mặc quần áo đi ra ngoài.
"Bác sĩ, anh chờ tôi với!"
Trên đường đi, tên mập biết được chuyện gì đã xảy ra, hóa ra sau khi bọn họ rời khỏi Thị trấn Đá Xám, cô Lâm không thể liên lạc được với Bì Nguyễn nữa, nhưng mới hôm qua, Tiết Kim Hoa đã đến công ty khiến cô Lâm sợ hãi, nhưng chuyện xảy ra tiếp theo, mới khiến cô thực sự bị sốc quai hàm.
Tiết Kim Hoa không những không làm khó cô mà còn đảm bảo đưa ra cổ phần của mình trong công ty, một số tiền lớn và một chiếc ô tô sang trọng.
Tóm lại, những thứ nợ Bì Nguyễn trước đây đều thuộc về cô, hơn nữa còn không được từ chối.
Cô Lâm nghi ngờ có quỷ kế nên nhất quyết không nhận, nhưng Tiết Kim Hoa rất chân thành, đến hợp đồng cũng đã mang theo đến, theo lời của cô Lâm, Tiết Kim Hoa gần như quỳ xuống cầu xin cô nhận.
Cô Lâm đã đọc kỹ hợp đồng nhiều lần và không thấy có vấn đề gì, những điều khoản bên trong đều có lợi cho cô.
Hơn nữa, Tiết Kim Hoa không ngừng cầu xin, nói nếu không nhận thì không dám ra ngoài, nên cô mới hồ đồ ký hợp đồng.
"Mẹ kiếp!" Tên mập thở dài: "Tại sao tôi lại không gặp được chuyện tốt như vậy?"
Nhưng sau khi bị ánh mắt của Giang Thành quét qua, tâm trạng hưng phấn của tên mập lại trở lại bình thường, sau khi chỉ số IQ vốn bị ghen tị đè nén trở lại mức cao, tên mập nhận thấy bên trong có gì đó bất thường: "Tôi hiểu rồi bác sĩ, người như Tiết Kim Hoa sao có thể tốt bụng như vậy? Nhất định là bị người ép buộc, chính là... chính là Bì Nguyễn! Là Bì Nguyễn ép bà ta giao ra cổ phần!"
Giang Thành không trực tiếp trả lời mà lại nói cho tên mập một tin tức khác, vừa cách đây không lâu Tiết Kim Hoa đã qua đời, bà ta chết trên giường ở nhà, được người làm thuê phát hiện ra.
Trên người không có vết thương nào, bước đầu xác định chết vì nguyên nhân tự nhiên.
Điều này sẽ không gây ngạc nhiên đối với một người bình thường ở độ tuổi 9D. nhưng nếu kết hơn †ất cả lai với nhau thì kết auả thâ†? đáng sơ. Sau khi nghe tin Tiết Kim Hoa chết trên giường ở nhà, trong đầu tên mập lập tức hiện lên một hình ảnh, anh ta là một người đàn ông không bao giờ rời bỏ cuốn sách của mình.
Lạc Hà.
Khi ở ngay trước mặt anh ta, Lạc Hà đã sử dụng khả năng của mình để đưa Giang Thành vào giấc mơ được quỷ sử dụng để gài bẫy Phó Phù.
Nếu khả năng đó được sử dụng ở thế giới hiện thực... Nghĩ đến đây, tên mập không khỏi rùng mình, chuyện gì sẽ xảy ra?
Dường như đoán được điều tên mập đang nghĩ, Giang Thành lấy điện thoại di động ra đưa cho anh ta, sau khi tên mập nhận điện thoại, mới phát hiện trên đó có một bức ảnh, tương đối mờ ảo, giống như vô tình chụp lại bằng camera giám sát ở đâu đó.
Đó là một chiếc ô tô sang trọng, do một người phụ nữ lớn tuổi lái, ngồi ở ghế sau là một người đàn ông đang cúi đầu đọc sách.