Chương 645: Tôi nhớ anh ấy quá
Chương 645: Tôi nhớ anh ấy quáChương 645: Tôi nhớ anh ấy quá
Ông ta đã phá lệ đưa Tần Lan ra khỏi sự kiện linh dị, đồng thời đảm bảo rằng anh ta sống sót với cái giá phải trả là thất bại trong nhiệm vụ.
Ít nhất đối với ông ta là như thế, bởi vì ông ta không nhận được phần thưởng cuối cùng, bản khế ước chỉ xuất hiện nếu chỉ còn một mình sống sót.
Người đàn ông mạnh mẽ và lạnh lùng này đã nhìn thấy bóng dáng quá khứ của mình ở Tần Lan.
Hơn nữa giữ anh ta bên cạnh mình.
Đối với Tần Lan mà nói, Cung Triết giống như một người cha đỡ đầu, những năm nay anh ta ở nhà họ Hạ cũng đều siêng năng chăm chỉ, không một lời oán trách.
Nhưng có một số thứ ngay từ đầu đã được định sẵn.
Giống như Tần Lan đã nói, không phải ai cũng có cơ hội để lựa chọn.
Trầm mặc một lát, Tần Lan hỏi vấn đề cuối cùng: "Cung tiên sinh, ngài gọi tôi tới đây, tiểu thư hẳn là không biết phải không?"
Dường như biết Cung Triết sẽ không trả lời vấn đề như vậy, Tần Lan tháo kính ra, đút vào túi áo khoác rồi nói: "Đây là do ngài tự quyết định, tôi đoán nếu rơi vào tay tiểu thư, chỉ sợ là đến cái chết cũng sẽ là một điều xa xỉ"
Tần Lan đối với thủ đoạn của Hạ Manh cảm nhận rất sâu sắc: "Cô ấy sẽ không giết tôi, nhưng sẽ cho thế giới bên ngoài biết tôi đã chủ động bày tỏ với ngài, tiết lộ rất nhiều bí mật của Người Gác Đêm và nhà họ Tiêu, như vậy gia đình tôi chắc chắn sẽ bị thanh trừ."
"Sau đó, cô ấy đến gặp tôi với những bức ảnh chụp thi thể bị treo cổ của gia đình tôi và cho tôi xem, khiến tôi phải sống trong đau đớn suốt quãng đời còn lại".
"Cô ấy sẽ lấy tôi ra làm ví dụ, nói không chừng sẽ bày ra một triển lãm cho mọi người trong nhà họ Hạ xem, cảnh cáo bọn họ ai dám phản bội, đây sẽ là kết cục!"
Cung Triết không hề có ý định bào chữa cho Hạ Manh, bởi vì ông ta biết rõ, nha đầu này nhất định có thể làm ra chuyện như vậy, hơn nữa sẽ chỉ có tàn nhẫn hơn thế mà thôi.
Một tiếng "Ầm" từ dưới tầng truyền đến, giống như một cánh cửa nặng nề bị đẩy ra, theo sau là hàng loạt tiếng bước chân vội vã, có người đang vôi vã chay tới đâv. Nghe tiếng bước chân, có nhiều hơn một người.
Tần Lan chậm rãi thò tay vào sau áo gió, lấy ra một khẩu súng lục màu bạc, Cung Triết chỉ im lặng nhìn anh ta, nhìn anh ta lấy khẩu súng ra rồi đặt lên bàn trước mặt.
Trước mặt Cung Triết, anh ta hoàn toàn không có ý định phản kháng, thứ nhất là không cần thiết, đối phương mạnh hơn anh ta quá nhiều, anh ta không có cơ hội chiến thắng, quan trọng nhất là anh không muốn làm như vậy.
"Cung tiên sinh, cánh cửa trong cơ thể ngài đã nguy hiểm rồi, xin hãy lưu ý hơn một chút." Tần Lan dừng lại rồi nói tiếp: "Về tình hình của cánh cửa trong cơ thể ngài, tôi không nói cho Người Gác Đêm biết."
Tiếng bước chân vội vã đã đến cuối hành lang, càng lúc càng đến gần, gót chân chạm xuống sàn gỗ phát ra âm thanh "dong-dong".
"Cung tiên sinh." Tần Lan cúi đầu thật sâu đối với Cung Triết: "Tôi là được ngài đón về, cũng xin ngài hãy tiễn tôi đi."
Ngay khi một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện ở cửa, tiếng súng đã lâu không có cũng vang lên, sau tim của Tần Lan nổ tung một bông hoa máu.
Nhìn chằm chằm Tần Lan đang nằm trên mặt đất, sức sống trong mắt nhanh chóng tàn lụi, Hạ Manh tức giận dậm chân, vốn là định dùng quân cờ Người Gác Đêm này để đi rêu rao thổi phồng sự việc, truyền đi một số thông tin sai lệch gì đó, nhưng bây giờ người chết rồi, mọi kế hoạch đều sôi hỏng bỏng không.
Trong tay cô ta cầm một khẩu súng lục nhỏ, dường như muốn bắn thêm vài phát vào người Tần Lan, nhưng lại ngại có mặt Cung Triết ở đây.
"Nha đầu." Cung Triết đứng dậy, dùng giọng điệu ôn hòa hiếm có nói: "Người đã chết rồi, kéo ra ngoài chôn cất đi."
Thấy mình đã có đường lui, Hạ Manh mới thuận thế thu súng lại, nhưng vẫn nói với giọng điệu nửa oán trách nửa miễn cưỡng: "Chú Cung, lần này cháu không so đo với chú nữa, nhưng sẽ không có lần sau đâu."
Dưới sự chỉ đạo của Cung Triết, vài người cảnh vệ mặc đồ đen bước vào, khiêng thi thể Tần Lan ra ngoài, dọn dẹp đống bừa bộn trên mặt đất.
Khi cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại Hạ Manh và Cung Triết, sắc mặt Hạ Manh thay đổi, cô kéo tay áo Cung Triết, vội vàng nói: "Chú Cung, cháu có chuyện rất quan trọng muốn bàn với chú."...
"Khụ khu..."
"Khu..." Đây là một căn phòng khá cũ kỹ, không có đèn, chỉ có hai ngọn nến trắng đang cháy lờ mờ.
Chân nến bằng đồng có ánh kim loại.
Mấy bóng người có chiều cao khác nhau tụ tập lại với nhau, nam nữ đều có cả, bọn họ đang nhìn về một người khác, người đó nằm trên một chiếc giường sắt trải ga trắng xanh, hơi thở yếu ớt, mỗi lần ho đều có cảm giác như máu đang chảy ra.
Điều đáng sợ hơn nữa là khuôn mặt của người đàn ông này đã bị thối rữa hoàn toàn, lộ ra khung xương nhợt nhạt.
Một giọng nói yếu ớt, đầy thắc mắc vang lên trong đám người vây quanh Ngụy Tân Đình: "Bây giờ tấu nhạc... hay là đợi thêm một lát nữa?"
Sau khi nhận ra không có ai để ý đến mình, Phó Phù rụt cổ ngoan ngoãn lùi lại, bắt chước những người khác, làm ra vẻ mặt nghiêm túc.
Một thanh niên với đôi lông mày như sao và đôi mắt như kiếm đang ngồi bên giường, hai con dao găm cắm ở hai bên eo, toát ra khí tức hung hãn.
"Số 6..." Ngụy Tân Đình giọng yếu ớt: "Là anh về rồi đấy à?"
Trần Nhiên lông mày đột nhiên nhíu lại, sau đó lập tức vươn tay nắm lấy bàn tay đầy máu của Ngụy Tân Đình: "Là tôi, tôi đã trở lại rồi đây."
"Tôi nghe nói... khụ khu..." Nói được nửa chừng, anh ta lại tiếp tục ho, như muốn ho ra cả nội tạng: "Tôi nghe nói tên khốn kiếp số 13 đã bảo anh đi ngăn cản Cung Triết, cha con đoàn tụ, hai người... hai người đã trò chuyện tốt chứ."
"Cũng khá tốt." Trần Nhiên nói: "Tôi suýt chút nữa đã chém đứt tay phải của ông ấy, chỉ thiếu chút thôi."
Ánh mắt Ngụy Tân Đình đã tan chảy, anh ta đương nhiên không nhìn thấy được bộ dáng khốn khổ của Trần Nhiên trước mặt, càng không thể ngửi được mùi máu tanh nồng nặc trên người anh ta.
Nếu như không phải là ý chí gắng gượng, anh ta có thể quay trở về hay không cũng còn chưa biết.
Có lẽ biết mình sắp đến hồi kết nên Ngụy Tân Đình cũng không hỏi thêm vấn đề này nữa, thay vào đó cố gắng quay đầu nhìn vị trí của mọi người bằng một đôi lỗ máu: "Hi hi, tôi có thể cảm nhận được, mọi người ... mọi người đều đến rồi."
"Thật là hiếm có, lần này người lại tụ tập đông đủ như vậy." Ngụy Tân Đình cười một tiếng, nội tạng của anh ta đã suy kiệt, toàn thân giống như mêt enn bún bê đc vá ví: “Tôi nhớ lần trước mi naười toa tân cùng nhau như thế này, chính là... chính là lúc tiễn số 10 nhỉ."
"Tôi nhớ anh ấy quá..."
"Trước đây mọi người đều chê tôi cằn nhằn, nhưng bây giờ... bây giờ không phải là từng người một đều đến tiễn tôi hay sao, đúng là một lũ miệng nói một đường tay làm một nẻo."
"Số 1." Ngụy Tân Đình hít sâu mấy hơi, đổi giọng điệu sang trang trọng hơn: "Anh cũng giống như số 2, mặc dù... mạc dù năng lực mạnh, nhưng dựa quá nhiều vào năng lực của mình sẽ hạn chế hai người."
"Những trận chiến giữa chúng ta và Người Gác Đêm trong những năm qua trông thì có vẻ như thắng bại phân nửa, nhưng mọi người phải biết rằng Người Gác Đêm đã dồn hầu hết sức lực vào kế hoạch đó, lấy ra dùng để chống lại chúng ta, chỉ mới có một phần trong số đó."
"Và cho đến hiện tại, chúng ta cũng không hoàn toàn biết chính xác bọn họ đang làm cái gì, nhưng tôi nghĩ, chắc chắn có liên quan đến những việc bẩn thỉu trong trạm thu nhận kia".