Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 644 - Chương 644: Cái Giá

Chương 644: Cái giá Chương 644: Cái giáChương 644: Cái giá

"Cung tiên sinh." Tần Lan hỏi: "Xin hãy nể tình tôi sắp chết, ngài có thể giúp tôi giải đáp một số vấn đề không, coi như là để cho tôi có chết cũng hiểu được."

Cung Triết ngẩng đầu, không trả lời, nhưng cũng không từ chối.

"Cái tên mập tên Vương Phúc Quý kia chắc là ngài vẫn còn nhớ chứ." Tần Lan khẽ cau mày: "Rút cuộc anh ta có thân phận gì, tại sao lại sẽ phát động Đỏ Thẫm cứu viện, còn gây ra náo động lớn đến như vậy?"

"Cậu ta là thành viên chính thức của Đỏ Thẫm." Cung Triết nói: "Số 10."

Nghe vậy, Tần Lan lộ ra vẻ hiểu ý: "Số 10... hoá ra là như vậy."

"Vẫn còn một vấn đề nữa, nhà họ Hạ tại sao lại chọn Hạ Manh làm người thừa kế?" Tần Lan suy nghĩ vấn đề này hồi lâu cũng không nghĩ ra được, những người cấp cao trong Người Gác Đêm cũng rất khó hiểu: "Xin hãy thứ lỗi cho tôi nói thẳng, tiểu thư, cô ấy chỉ giỏi về những âm mưu quỷ kế, âm mưu thì thừa nhưng dương mưu (âm mưu công khai) lại không đủ, đây không phải là điều tốt cho sự phát triển của cả gia tộc."

"Đây chỉ là suy nghĩ của cậu, hay là của những người phía sau cậu?" Cung Triết đột nhiên đổi chủ đề, Tần Lan không khỏi bị câu hỏi này làm cho sửng sốt.

"Tôi nghĩ như vậy, bọn họ... bọn họ cũng vậy." Tần Lan thành thật trả lời.

"Câu trả lời rất đơn giản, chúng tôi rất vui khi thấy kết quả mà Người gác đêm không muốn thấy." Cung Triết nói tiếp: "Tại sao chúng ta phải chọn người mà các cậu muốn thấy để quản lý nhà họ Hạ?"

"Điều mà Người Gác Đêm hy vọng nhìn thấy là một nhà họ Hạ hiền lành, bằng lòng với hiện trạng, dù gặp khó khăn đến đâu cũng không bỏ cuộc, bởi vì điều này đối với họ là tốt."

"Nhưng tiểu thư không phải là người như vậy." Cung Triết nói: "Cô ấy là người có thù tất phải báo, điều này khác với Hạ Uyên, Hạ Đàn và các trưởng bối của cô ấy."

"Cô ấy dám yêu dám hận, nói một không có hai, nếu có kẻ dám giở trò với cô ấy, cô ấy sẽ đáp lại gấp mười lần hoặc một trăm lần." Đột nhiên nghĩ đến những gì cô gái vừa nói, Cung Triết nói với vẻ mặt lạnh lùng chợt cười nói: "Nếu có ai nhổ vào cửa nhà họ Hạ chúng ta, chúng ta sẽ chọn đêm tối gió lớn mà đốt nhà gã."

"Chúng ta không chủ động làm hại người khác, nhưng chúng ta phải bắt những người làm tổn thương mình phải trả giá. Bằng cách này, lần sau có người có ý định làm tổn thương chúng ta, họ sẽ nghĩ đến người đã làm tổn thương chúng ta trước đây, gã chết bi thảm đến thế nào, được chôn ở đâu, cỏ trên mộ cao bao nhiêu rồi"

Tần Lan chớp mắt, tựa hồ hiểu được, nhưng cũng không hẳn là hiểu rõ: "Chỉ là... chỉ là như vậy thôi?"

"Sở dĩ nhà họ Hạ lại như vậy là vì có quá nhiều người có điểm giới hạn, chỉ thiếu người như tiểu thư."

"Hơn nữa mặc dù cô ấy là người tuỳ hứng, nhưng không ngang ngược và tàn nhẫn, đồng thời cô ấy có quan điểm riêng về tình hình chung, cô ấy tôn trọng anh hùng và có niềm tin của riêng mình, sẽ không bao giờ phản bội đồng đội của mình."

" Những người làm việc cho mọi người không thể để chết cóng trong gió tuyết " Cung Triết nhớ lại: "Đây là do tiểu thư nói, cô ấy yêu cầu tôi đeo chiếc nhẫn của gia tộc lên để đi ngăn chặn Người Gác Đêm thông qua đề án thanh trừ toàn bộ trạm thu nhận những người ăn mòn."

"Bọn họ là những anh hùng của mỗi gia đình, bất luận kết cục thế nào, bọn họ của qúa khứ đều đã cố gắng hết sức để chấm dứt cơn ác mộng, mặc dù bị lợi dụng nhưng họ vẫn rất đáng được tôn trọng."

"Người như vậy không nên chết trong nhục nhã như thế."

"Phù-" Tần Lam gật đầu: "Tôi hiểu rồi, nếu như đổi lại là tôi, cũng nguyện ý vì một gia tộc như vậy mà cố gắng hết sức."

"Ít nhất tôi sẽ không lo lắng sau khi tôi chết hoặc mất đi giá trị, gia đình tôi sẽ bị bỏ rơi, thậm chí bị thanh trừ."

"Có lẽ..." Tần Lam suy nghĩ một chút: "Đây có lẽ là cái được gọi là nhân văn."

Cung Triết nhìn sang cậu ta, dường như chợt nhớ tới nhiệm vụ 10 năm trước, ông ta nhớ ra đó là một đêm rất mưa ở một ngôi làng tối tăm.

Trong nhóm có hơn chục người, lúc đó chỉ có bốn người chết.

Nếu chia theo cấp độ thì đó chỉ là nhiệm vụ cấp C. Đối với Cung Triết không khó, ông ta đã sớm tìm ra manh mối, nhưng cũng không vội kết thúc nhiệm vụ, mà là đợi, đợi tất cả mọi người chết hết, sau đó đi lấy phần thưởng cuối cùng là tờ giấy trắng.

Ông ta sẽ không chủ động giết người, nhưng cũng sẽ không cứu người khác, cho đến khi ông ta chú ý đến chàng trai trẻ trông giống như một học sinh, bộ dáng vùng vẫy trong đau đớn của cậu ta vô tình thu hút Cung Triết. Có lẽ... chính đôi mắt không chấp nhận số phận đó, rất giống bản thân của năm đó.
Bình Luận (0)
Comment