Chương 654: Chiếc nhẫn
Chương 654: Chiếc nhẫnChương 654: Chiếc nhẫn
"Tiếp theo, đến lượt tôi kể chuyện." Người đàn ông mặc đồ thể thao mở lời; giọng nói của anh ta the thé, khá là khó chịu.
"Tên câu chuyện này..." Anh ta dừng lời, ngẩng đầu lên nói: "Cứ gọi là 'Chiếc nhẫn' nhé."
"Có một người đàn ông tên là A Cường, làm tài xế lái xe ngoài luồng. Ban ngày, gã thường chơi bài bạc với bạn bè, ban đêm mới làm việc.
Một ngày nọ, chuyện làm ăn của gã không được thuận lợi cho lắm, lại còn gặp trời mưa. Do đó, gã định bụng về sớm, biết đâu còn kịp làm vài ván bài.
Nhưng vừa lúc rẽ vào một làn đường tương đối vắng vẻ, gã thấy một người đàn ông đứng bên đường, vẫy tay gọi xe.
Xung quanh đây có rất ít xe nhận cuốc đi, mà trời thì đang mưa lớn nữa. A Cường nghĩ rằng, mình đã vớ được cục mỡ béo ngậy rồi. Sau khi hỏi rõ địa điểm cần đi, A Cường thét giá cắt cổ, cao gấp đôi bình thường.
Nhưng trước sự vui mừng tột bậc của gã, người đàn ông kia cũng không định trả giả, mà thằng thừng đồng ý ngay. Tuy nhiên, kẻ đó lại yêu cầu A Cường đợi một lát. Nói xong, gã lại hòa vào màn mưa.
Khoảng một phút sau, người đàn ông kia quay lại và trong tay còn cầm theo một chiếc vali.
Chiếc vali trông rất nặng, kẻ đó cầm nó bằng cả hai tay, trông rất nặng nhọc. A Cường nghĩ rằng, đây là khách VIP, nên định xuống xe hỗ trợ, để rồi bị khách hàng của mình từ chối thằng thừng.
Người đàn ông yêu cầu A Cường mở cốp xe, sau đó tự mình đặt vali vào.
Sau đó, gã đi đến phía trước xe, mở cửa hậu rồi bước vào.
Người đàn ông này mặc quần áo màu đen, đầu đội một chiếc mũ bóng chày. Vành mũ rất thấp, nhỏ xuống từng giọt nước.
Thông qua kính chiếu hậu, A Cường cũng không thể quan sát được gương mặt của người khách này.
Đường xá tương đối xa xôi, hướng về một thôn làng nào đó trong thành phố. Giữa đường đi, A Cường dừng xe lại để đi vệ sinh, nhưng đến khi quay lại thì nhận ra là người trong xe đã mất tích
Gã đảo một vòng xung quanh cũng không tìm ra được vị khách kia, để rồi tình cờ trông thấy tiền cuốc xe đang nằm tại ghế sau bên trong xe. 'Có vẻ như anh ta đã rời đi gấp gáp thật. ' A Cường cầm lấy xấp tiền, đếm lại, cuối cùng bèn xác định là không thiếu đồng nào. Gã bèn hớn hở tươi cười, bắt đầu đảo xe quay về.
Trên đường, vừa vặn có bạn bè gọi điện cho gã, bảo là có độ nhậu. Sau đó, gã bèn đi chè chén với bạn bè, đến gần 2:00 sáng mới lảo đảo về nhà.
Lấy điện thoại di động và chìa khóa từ trong xe ra, trong lúc chuẩn bị lên lầu, gã bỗng dưng giật thót người vì nghe thấy một loạt âm thanh kỳ quái.
Như thể từ nơi sâu xa có ai đó chỉ đường dẫn lối, gã dáo dát nhìn quanh, để rồi chẳng hiểu sau lại nhìn vào phía cốp xe.
Lúc đó, hẳn là người kia đã lấy cái vali đi rồi nhỉ? Tuy nghĩ thế, nhưng A Cường vẫn tiến tới, mở cốp xe lên - bên trong chính là một chiếc vali đang nằm im lìm tại đó.
A Cường dùng tay nhấc chiếc vali lên, hơi nheo mắt lại. Đúng như gã nghĩ, nó rất nặng, tựa như đang chứa đựng một thứ gì đó phi pháp bên trong.
Gần đây, gã chơi bài khá xui, thua rất nhiều. Ngộ nhỡ có thứ gì đó đáng giá bên trong thì...
Nói là làm, gã moi ra vài món dụng cụ từ trong cốp xe; đây đều là dụng cụ phòng hờ để sửa xe, lúc này đã có đất dụng võ.
Nhưng trong lúc cạy mở chiếc vali, gã ngửi thấy một mùi hôi thối xộc vào khoang mũi - đồng thời - có một cái xác phụ nữ bị uốn cong đến biến dạng xuất hiện ngay trước mặt gã.
Hơn nữa đêm mà đột ngột trông thấy cảnh tượng này, A Cường suýt nữa phải chết ngất vì sợ.
Nhưng lập tức, gã trợn trắng cả mắt vì trông thấy một điểm sáng nào đó lóe lên từ ngón tay của tử thi này. Đó là một chiếc nhẫn, mặt trên còn khảm nạm thêm một hạt ruby to tướng, trông rất đắc tiền.
Mà sau khi chiếc vali được mở toang, bên trong còn rơi ra một bao da màu đỏ. Chần chờ đôi chút, A Cường bèn lấy hết can đảm mà nhặt cái bao da lên. Sau khi mở ra, gã trông thấy bên trong có một vài tờ biên lai, vài chiếc chìa khóa, và phần còn lại đều là... tiền mặt.
Nhìn thấy tiền, A Cường đâu còn đắn đo gì nữa. Chuyện xảy ra ngay khung giờ này, mà xung quanh chẳng có ai, cũng không ai biết gã đã nhặt được chiếc vali này... Về phần vị hành khách kia có báo cảnh sát hay không, A Cường đoán là kẻ ấy chẳng thể báo cảnh sát đâu, vì gã ta chính là hung Vì lẽ đó... Chỉ cần bản thân A Cường xử lý tốt tử thi phụ nữ này, không để ai phát hiện, thì tất cả những thứ này sẽ là một đoạn quá khứ bị chôn vùi triệt để - mà gã lại có được cả đống tiền vào túi.
Nghĩ đến đây, A Cường mượn nhờ men rượu mà lấy can đảm, lập tức đóng chặt cốp sau rồi lái xe chạy dọc theo một con đường nhỏ, chạy đến một vùng hồ ở miền hoang vu.
Ngay khi định ném cái vali xuống hồ, A Cường chợt nhớ đến chiếc nhẫn trong tay tử thi kia. Hoặc không làm gì, còn khi làm thì phải làm cho trót - gã lập tức mở vali ra, tay run run, muốn giật phăng chiếc nhẫn từ ngón tay của tử thi ấy ra. Nhưng chuyện kỳ quái ở đây chính là, dù gã có giật mạnh đến mức kéo rách da của cái xác ra, chiếc nhẫn vẫn dính chặt vào ngón tay của nạn nhân.
Lúc này, gã nhìn chằm chằm vào một hòn đá trên mặt đất. Hòn đá ấy có góc cạnh rất sắc bén. Cuối cùng, gã dùng đá cắt đứt ngón tay của cái xác chết phụ nữ kia, rốt cuột cũng gỡ lấy chiếc nhẫn thành công.
Tiếp theo, gã nhét vài tảng đá lớn vào chiếc vali, bảo đảm nó sẽ không nổi lên, cuối cùng bèn ném chiếc vali chứa tử thi phụ nữ kia xuống hồ.
Mãi đến đến khi tỉnh rượu vào ngày hôm sau, gã còn tiếp tục lo lắng thêm mấy ngày, quan tâm xem các kênh thông tin báo đài có đăng tin mới liên quan gì đến vụ đó hay không.
Nhưng còn may, tất cả đều bình thường. Tất cả cứ như chuyện trước đó chỉ là một giấc mộng vậy.
Tuy nhiên...
Nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trong tay, gã biết đây không phải là mộng.
Và những hiện tượng kinh dị chỉ xảy ra vào mấy ngày sau đó."
Người đàn ông mặc áo thể thao nhấn mạnh:
"Nói đúng hơn, là vào ngày thứ bảy.
Vì trong khoảng thời gian này, A Cường đã phất lên, không còn lái xe nữa. Mỗi ngày, gã chỉ tụ tập chè chén, đánh bài cùng bạn bè.
Tối hôm đó, gã hơi quá chén. Sau khi đặt cược vài ván, gã thua sạch. Đại khái khoảng chừng 2:00 sáng, gã định bụng về nhà ngủ.
Trên đường, ban đầu thì A Cường vẫn không hề cảm thấy có gì bất thường. Nhưng đi được một lúc, gã cảm giác có điều bất ổn.
Khoảng cách giữa nhà gã và nhà bạn mình không quá xa, bình thường trước mặt cũng chỉ là đường phố, hoàn toàn không thấy bóng dáng của ngôi nhà mình đâu.
Nghĩ đến đây, đột nhiên có một làn gió lạnh thổi qua, khiến gã rùng mình.
Ngay sau đó, tựa như vừa cảm giác được gì đó, A Cường chậm rãi xoay người lại. Bởi vì không có đèn đường, gã chỉ có thể quan sát khu vực xung quanh một cách rất mơ hồ.
Ngay sau lưng gã khoảng chừng 30 mét, có thứ gì đó đang cử động.
Ùng ục...
Ùng ục.......
Đi kèm với một loạt âm thanh đáng sợ, rốt cuộc A Cường cũng trông thấy thứ đang bám theo mình.
À thì... Đó là một chiếc vali!
Chính là chiếc vali từng bị gã ném xuống hồ nước!
Trong thoáng chốc, A Cường cảm giác đầu mình bị chấn động thật mạnh, để rồi lập tức tỉnh hết cơn say. Kế tiếp, gã xoay người, chạy nhanh về hướng nhà mình.
Vừa chạy, gã vừa thét to kêu cứu.
Chiếc vali kia vẫn cứ bám theo gã, không nhanh không chậm, trượt dần trượt dần, nhưng tốc độ không hề chậm. Ít nhất, là nhanh hơn tốc độ chạy của A Cường.
Ngay khi A Cường cảm giác được là mình đang bị dí theo sát sao, đột nhiên, chân trái của gã bị một bàn tay chộp trúng. Cũng vì thế, gã bị mất thăng bằng, đổ ập cả người xuống đất."