Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 661 - Chương 661: Đã Học Được Chưa

Chương 661: Đã học được chưa Chương 661: Đã học được chưaChương 661: Đã học được chưa

Nhưng Giang Thành hiển nhiên không chuẩn bị buông tha cho anh ta: "Có biết tại sao sách của anh không có người xem không?"

Nhà văn ngây người ra, ấp a ấp úng hỏi: "Tại... tại sao?"

"Câu chuyện của anh thực ra cũng khá hay, nhưng cái cách anh kể chuyện lại rất dở, phía trước có quá nhiều cái làm nền, chỉ khiến người ta thấy nhàm chán."

"Có biết điểm quan trọng nhất của việc kể một câu chuyện linh dị hay là gì không?" Giang Thành nói: "Đó là phá hủy cảm giác an toàn của người đọc."

"Ví dụ, nếu anh một mình đến một bệnh viện bỏ hoang để khám phá, điều đáng sợ không phải là vừa bước vào cửa đã gặp phải quỷ, hay là mô tả dài dòng về ngoại hình của con quỷ thật đáng sợ biết bao, mà đó là cảm giác đắm chìm sâu hơn và phân tích toàn bộ sự việc."

"Hãy để người đọc hình dung những dòng chữ anh viết thành một bức tranh trong đầu họ. Cùng với những bức tranh, ống kính đang tiến dần lên, giống như đang xem một bộ phim, theo anh khám phá toàn bộ bệnh viện."

"Điểm nổi bật có thể là khi anh vô tình tìm thấy một bức ảnh cũ được ghim trên tường, anh nhìn thấy nó lần đầu tiên và không thấy có gì lạ nên lại đặt nó trở lại".

"Nhưng chờ khi anh quay trở lại bằng đúng đường cũ, liếc mắt lên nhìn, chợt nhận ra bức ảnh trên tường đã bị treo ngược, nhưng anh lại nhớ rõ là mình đã đặt nó lại như cũ."

"Lúc này ánh sáng quét qua, anh vô tình nhìn xuống, phát hiện trên mặt đất đầy bụi bặm là những dấu chân."

"Những dấu chân này đương nhiên là do anh để lại, nhưng trong dấu chân của anh, vậy mà lại có dấu vết của đôi giày cao gót của một người phụ nữ."

"Anh bật đèn pin của điện thoại di động lên, cẩn thận theo dõi các dấu vết. Bất giác anh phát hiện ra dấu giày đã theo mình suốt cả chặng đường."

"Mà điều đáng sợ hơn nữa là dấu giày cao gót càng ngày càng gần dấu chân của anh, cuối cùng thậm chí còn dính vào dấu giày của anh."

"Ngay khi anh nhận ra điều gì đó và run rẩy muốn nhìn lại, thì đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy ở cổ, như có tóc rủ xuống."

Giang Thành nói lời này đột nhiên dừng lại, sau đó trong ánh mắt sợ hãi Ùa nhà văn. hắn khẽ mở miêng. lô ra mâêt đôi hàm răng trắng muết: "Đã học được chưa?"

Không biết là do câu chuyện hay là khí thế của Giang Thành áp chế những người này, mà khung cảnh bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.

Cuối cùng, A Triết đứng lên nói: "Được rồi, câu chuyện của cậu nghe có vẻ cũng hay đấy. Bây giờ đến lượt bọn họ rồi."

Phát hiện một đám quỷ với ý đồ xấu xa đang nhìn mình chằm chằm, tên mập lại bắt đầu run rẩy, nhìn bác sĩ như cầu cứu.

May mà Giang Thành cũng không phụ lòng tin của anh ta, giọng nói âm u lại vang lên: "Đừng sốt sắng, đây chỉ là câu chuyện đầu tiên của tôi, tôi nhớ mình đã nói là có rất nhiều câu chuyện."

Nói xong, cũng không đợi đám người A Triết kịp phản ứng, Giang Thành liền bắt đầu câu chuyện thứ hai của hắn: "Tôi có một người bạn..."

Lần này hắn kể lại câu chuyện về thôn Tiểu Thạch Giản, người phụ nữ bị tra tấn đến chết và vẫn phải chịu đựng sự ô nhục trước khi chết để lại lời nguyền, cô bò ra từ đáy đầm Hàn Trinh, biến thành câu chuyện kinh dị đáng sợ nhất trong thôn lúc nửa đêm.

Đánh khi sắt còn nóng, Giang Thành lần lượt kể hai câu chuyện về Hoàng lão gia trong ngôi nhà cổ hát hí kịch và người phụ nữ bị giam trong bệnh viện.

Giang Thành rất có thiên phú kể chuyện, chuyện này có thể liên quan đến nghề nghiệp của hắn, hắn luôn có thể tìm ra điểm đáng sợ nhất trong lòng người rồi khuếch đại nó lên.

Từng câu chuyện ban đầu đáng sợ càng lúc càng thăng trầm trong miệng hắn, sau khi nghe những câu chuyện này, A Triết và nữ áo đỏ đều im lặng.

Phải chăng cuộc sống của anh chàng này... đã quá hổ báo một cách quá mức?

Sự kiện linh dị khiến người khác gặp phải một lần sẽ chết giống như một trò chơi phân cấp, đáng sợ hơn là từng người bạn của hắn đều gặp tai nạn nhưng anh chàng này vẫn ở đây sống tung tăng nhảy nhót để kể lại câu chuyện.

Nghĩ đến đây, ánh mắt những người khác nhìn Giang Thành cũng trở nên đặc sắc.

Tên này... tốt nhất là không nên chọc vào thì hơn, kết bạn với người khác nhiều nhất là tốn tiền, nhưng làm bạn với hắn thì phải trả giá bằng cả mạng sống mài!

Giana Thành dường như cñna nhân thấv †âm tình cỦa moi naười không tốt, liền đề nghị kể cho bọn họ một câu chuyện khác để động viên tỉnh thần.

"Cậy vẫn còn chuyện để kể?" Nhà văn có chút suy sụp, cảm thấy so với những câu chuyện của người đàn ông trước mặt, những câu chuyện mình viết trước đây đều là rác rưởi.

Giang Thành mỉm cười khách sáo, sau đó dùng giọng điệu rất nhẹ nhàng kể lại câu chuyện cuối cùng của ngày hôm nay, đó là chuyện liên quan đến Vô, cùng vời người chị đã tạo ra anh ta.

Không cần phải nói, câu chuyện có lúc thăng lúc trầm, đầu tiên Giang Thành miêu tả một cách sinh động cách Vô dùng con dao lớn để chém những quỷ như thái dưa thái rau, sau đó Giang Thành tập trung vào cuốn truyện tranh của Vô.

Sau khi hắn nói rằng cuốn sách có thể thu quỷ vào bên trong, sau đó bị Vô điều khiển, khung cảnh bắt đầu trở nên đặc sắc.

Nữ sinh không ngừng lau mồ hôi, đôi mắt vốn đỏ như máu đáng sợ lại trở về hình dáng bình thường, không những không đáng sợ mà còn nhìn rất quyến rũ.

Nữ áo đỏ ngừng cử động chân, nhà văn quàng khăn lại và thắt thành một nút thật đẹp.

Tài xế taxi xe dù cởi áo vest quấn quanh tay trái, đảm bảo không để lộ dấu vết nào, ngay cả A Triết kiên cường nhất cũng cúi đầu, từ đâu đó lấy ra một cặp kính râm rồi nhanh chóng đeo lên mặt mình.

Mọi người tụ tập lại với nhau như một gia đình, cùng thống nhất mỉm cười thân thiện với Giang Thành.

Nhưng điều họ không ngờ tới là Giang Thành dường như đang nổi hứng, từng bước một đến gần bọn họ: "Các người cười cái gì? Câu chuyện tôi kể buồn cười lắm à? Có phải là đang khinh thường tôi phải không?"

Nghe vậy, A Triết và những người khác đều lùi lại một bước.

Ánh mắt của bọn họ không dừng lại trên người Giang Thành mà chú ý đến cái bóng của hắn, khi Giang Thành bước tới, cái bóng của hắn vậy mà lại vẫn đứng yên tại chỗ.

Hơn nữa, mấy người đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh, nữ áo đỏ không khỏi cảm thấy cổ họng nghẹn ngào.

Cô nhìn thấy bóng của Giang Thành tựa vào cột bến xe buýt, ẩn trong bóng tối là một đôi mắt đỏ thẫm đang lạnh lùng nhìn bọn họ.

Thấy bác sĩ chiếm thế thượng phong, tên mập cảm thấy đã đến lúc nhải đứng lên anh †a aa† Hòe D↠sana môêt† bên tức diân nói: "Đando hỏi các người đấy, có phải là khinh thường chúng ta không?"

Giang Thành từng bước một tiến về phía trước, đám người A Triết chỉ có thể tiếp tục lui về phía sau, cuối cùng lui về phía sáng sủa của biển báo trạm xe buýt, nếu lùi thêm một bước, bọn họ sẽ lại tiến vào trong bóng tối.

Hiển nhiên, A Triết và những người khác không dám lùi thêm nữa.

Bọn họ quay đầu lại và thỉnh thoảng nhìn về phía sau, vẻ mặt rất lo lắng, như thể có thứ gì đó đáng sợ hơn đang ẩn giấu trong bóng tối.

"Vị tiên sinh này." Nhà văn hoảng sợ nói: "Chúng tôi tuyệt đối không có ý khinh thường anh, câu chuyện của anh rất đặc sắc, cực kì đặc sắc."

"Đúng đúng, chúng tôi chưa bao giờ nghe được câu chuyện nào đặc sắc đến như vậy." Tài xế taxi xe dù lau trán, cười hùa theo nói: "Quan trọng nhất là còn rất chân thật, như thể đang ở trong đó vậy."

"Đó là tất nhiên, câu chuyện của tôi đều là đã từng xảy ra thật." Giang Thành có vẻ rất hài lòng với thái độ hiện tại của bọn họ, nheo mắt nói.

Tình thế đã được khống chế, Giang Thành cảm thấy đã đến lúc nên hỏi chút gì đó rồi.
Bình Luận (0)
Comment