Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 660 - Chương 660: Không Dễ Chọc

Chương 660: Không dễ chọc Chương 660: Không dễ chọcChương 660: Không dễ chọc

"Lúc này một cơn gió thổi qua, trên bia mộ lộ ra một bức ảnh. Mặc dù bức ảnh bị mưa gió làm cho mờ đi, nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn có thể nhận ra, chính là người quản trang đã dẫn bọn họ đến đây!"

"Người quản trang này chính là người hộ lý bị sát hại - Lưu Căn Phúc."

"Mặc dù A Triết đã đoán ra được mọi chuyện nhưng đã quá muộn, người quản trang cởi chiếc mũ rơm và chiếc kính râm trên mặt ra, dưới chiếc kính râm có một đôi lỗ mắt đẫm máu."

"Đôi mắt của anh ta đã bị khoét mất, thậm chí ngay cả cái đầu cũng lắc lư như muốn rụng xuống, như thể có thể rơi ra khỏi cổ bất cứ lúc nào."

"Mắt..."

"Một đôi mắt đẹp quá..."

"Lưu Căn Phúc từ từ bước về phía A Triết và con trai. Trên mặt anh ta chảy ra rất nhiều máu, nhưng anh ta vẫn cười và cứ cười cho đến khi đưa tay chọc vào mắt của bọn họ."

Câu chuyện của người đàn ông kết thúc ở đây, nhưng lại khiến mọi người phải suy nghĩ, nhân vật chính trong câu chuyện, A Triết, hiển nhiên chính là người đàn ông trước mặt này.

Cả khí chất lẫn giọng nói khi nói chuyện đều rất phù hợp.

Trong câu chuyện, con quỷ kia là muốn có đôi mắt của con trai A Triết, nhưng bây giờ người đàn ông có thể đứng đây kể cho bọn họ nghe câu chuyện này, tức là bản thân A Triết cũng đã chết.

Giang Thành đổi suy nghĩ theo cách khác, có khi nào là A Triết đã tự nguyện giao đôi mắt của mình ra để bảo vệ con trai không.

Anh ta cũng đã thực hiện lời hứa của mình, vì con trai sẵn sàng cho đi bất cứ thứ gì.

"Được rồi, câu chuyện của chúng tôi đều đã kể xong hết rồi." Người đàn ông hơi ngẩng đầu lên nhìn đám người Giang Thành: "Đến lượt các anh."

Đứng từ góc nhìn của Giang Thành, vừa hay có thể nhìn thấy người đàn ông đứng trong bóng tối không có mắt, chỉ có một đôi hốc mắt trống rỗng, xung quanh hốc mắt có vết máu khô.

Sau khi câu chuyện của người cuối cùng được kể ra, những người còn lại bắt đầu nhìn về phía đám người Giang Thành, nữ sinh, nhà văn, nữ áo đỏ, tài xế taxi dù, còn có ca sĩ cố định A Triết... Dần dần, ngay cả cơ thể của bọn họ cũng phát sinh thay đổi, đôi mắt của nữ sinh trở nên đỏ như máu, chiếc khăn quàng cổ của nhà văn rơi ra, để lộ những vết xanh bên trong, đôi chân của nữ áo đỏ dường như không đứng vững vậy, không ngừng run rẩy, bàn tay trái giấu trong tay áo của gã tài xế taxi dù, thiếu mất một ngón giữa, còn cả A Triết, người bị khoét hai mắt, đầu cũng lắc lư từ bên này sang bên kia, tưởng chừng như có thể rơi ra bất cứ lúc nào.

Hòe Dật và Tên mập cũng nhận thấy có gì đó không đúng, những người này đâu phải người, đều là quỷ mà! Nhưng bọn họ đã không có cách nào để trốn thoát nữa.

Bản năng mách bảo họ rằng có thể có thứ gì đó còn đáng sợ hơn những thứ trước mặt đang ẩn trong bóng tối gần đó.

"Tại sao không nói gì?" Trong mắt nữ sinh tràn ngập oán độc: "Có phải các người không có câu chuyện gì để kể không?"

"Không có câu chuyện... chứng tỏ bọn họ là không được mời tới!" Gã tài xế taxi dù cao giọng, đặc biệt khó nghe.

Nữ áo đỏ còn điên cuồng hơn cả bọn họ, dường như đã chắc chắn rằng bọn họ không có câu chuyện để kể, hai chân vặn vẹo một cách qủy dị, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới: "Chúng tôi muốn nghe câu chuyện! Nghe câu chuyện của các người!"

Hòe Dật bất giác ôm lấy tên mập, vẻ mặt đầy sợ hãi và run rẩy.

Đám "người" nhìn thấy cảnh này càng điên cuồng hơn, họ chậm rãi tiếp cận một mấy người Giang Thành, bao vây lấy bọn họ.

Ngay khi hiện trường sắp mất kiểm soát, một tràng tiếng cười khúc khích đột nhiên vang lên, mang theo một chút không giấu được khinh thường.

"Chỉ vậy thôi?" Giang Thành lắc đầu, liếc nhìn đám người vây xung quanh rồi nói: "Tôi thực sự đã đánh giá quá cao mấy món ăn này rồi."

"Câu chuyện dở như thế nói ra mà không thấy ngượng, mấy người đến đây để làm trò cười à?"

Mọi người nghe xong lời này sửng sốt mấy giây, sau đó giọng nói của A Triết vang lên: "Thế cậu có câu chuyện?"

"Tôi có rất nhiều câu chuyện, đang phân vân không biết nên bắt đầu từ cái nào." Giang Thành thậm chí không thèm nhìn anh ta, tựa hồ không có chút hứng thú nào với gã.

Nữ áo đỏ thấp giọng uy hiếp: "Trước khi các người kể, tôi cần nhắc nhở anh một câu, câu chuyện anh sắp kể ra nhất định phải là sự thật." "Anh đừng có nghĩ đến chuyện có thể dùng những câu chuyện bịa đặt hoặc tin đồn để cho qua, anh không thể che giấu được đôi mắt của chúng tôi đâu."

"Nếu như câu chuyện của anh bịa ra bị chúng tôi phát hiện, vậy thì sẽ phải chịu trừng phạt tương ứng!"

Giang Thành dừng một chút, bắt đầu câu chuyện đầu tiên của mình.

"Tôi có một người bạn." Giang Thành nói: "Anh ấy từng được mời đến một trường học để quay chụp cho lễ kỷ niệm, hạng mục áp chót là một dàn đồng ca nữ sinh."

"Nhưng sau khi quay xong buổi tổng duyệt, cùng lúc quay trở về xem lại ảnh chụp và video, lại phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ".

"Tham gia vào dàn đồng ca tổng cộng có 48 nữ sinh, nhưng trong ảnh chụp lại có tới 49 ngừoi".

"Thừa... thừa ra một người?" Có lẽ cảnh tượng trong học viện khiến nữ sinh này có cảm giác thân thuộc, trên mặt trong phút chốc hiện lên sự sợ hãi.

Nhưng điều khiến cô không ngờ tới chính là, Giang Thành đã dừng lại, sau đó máy móc quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cô, một lúc sau nở ra nụ cười quái dị: "Không sai, thừa ra một... người."

Giang Thành nhấn mạnh chữ "người" cuối cùng rất mạnh mẽ.

Nữ sinh không khỏi rụt cổ lại, không nói gì nữa.

"Sự cổ quái trong trường học này còn nhiều hơn thế nữa. Về sau, theo sự thăm dò của anh ấy, phát hiện trong trường gần như không có giáo viên nam, thậm chí ngay cả bảo vệ của trường học cũng đều là nữ đảm nhiệm."

"Hơn nữa anh ấy cũng tìm thấy trong kho tài liệu của trường, đã từng có sinh viên vũ đạo bị buộc phải tốt nghiệp, mà cô gái xuất hiện trong dàn đồng ca cũng nằm trong số đó."

"Cô ấy là đã bị người khác hại chết." Giang Thành hạ nhỏ giọng: "Là bị từ một lời nói dối vô liêm sỉ của một người đàn ông."

"Người đàn ông này là giáo viên của cô, lúc này anh ta đã có bạn gái nhưng vẫn không ngừng quấy rầy cô. Nhưng sau đó, lại lo lắng sự việc bị bại lộ nên đã vừa ăn cắp vừa la làng, ngược lại một mực khẳng định là cô nữ sinh cứ luôn quyến rũ anh ta."

"Giữa những cái nhìn khinh người và những lời chỉ trích, nữ sinh đã treo cổ tự vẫn tại phòng vũ đạo yêu thích nhất của mình".

"Kể từ đó trở đi, trong khuôn viên trường không còn con thiên nga căng thẳng và những bước đi quỷ dị."

"Cứ đến nửa đêm, trong phòng tập trống rỗng, những tư thế nhảy múa quỷ dị của nữ sinh sẽ phản chiếu trên tấm gương trên tường."

"Nhưng cô không phải là người duy nhất."

"Cô cũng sẽ kéo những người mà mình giết vào gương và nhảy múa với họ."

"Bao gồm cả nam giáo viên đã giết mình vào thời điểm đó. Quai hàm của gã bị bẻ gãy khi vẫn còn sống, bị lưu lại vĩnh viễn trong gương để chuộc tội."

Giang Thành ngưng một chút, nói đến đây bỗng nhiên dừng lại: "Chuyện của tôi kể xong rồi."

"Hết rồi?" Đám người vây xung quanh đều đang nghe rất nhập tâm: "Thế sau này thì sao? Người bạn kia của anh cuối cùng thế nào?"

Giang Thành đang nói về phó bản trường học trước đây, hắn thực sự rất muốn nói nhiều hơn, nhưng nếu tiếp tục, sẽ bị lộ bí mật, hắn đâu thể nói rằng sau đó tôi đã giải quyết được nhiệm vụ đó và trở về nhà.

Hắn liếc nhìn mọi người với ánh mắt như muốn nói rằng tốt nhất đừng hỏi: "Tin tôi đi, tốt nhất là không ai nên biết phần còn lại của câu chuyện này."

Bắt gặp ánh mắt của Giang Thành, nhà văn đang vui vẻ nhất đột nhiên tắt ngỏm, anh ta đã nhìn thấy ba chữ "không dễ chọc" trong đôi mắt đó.
Bình Luận (0)
Comment