Chương 659: Người quản trang
Chương 659: Người quản trangChương 659: Người quản trang
"Sống trong căn hộ 512 là một bà lão, A Triết chưa từng gặp qua, nhìn qua chắc bà đã khoảng 80 tuổi rồi."
"Bà lão chỉ đứng sau cánh cửa, cũng không có ý định đi ra ngoài. Một lúc lâu sau, A Triết thấy bà thở dài, trông dáng vẻ là muốn đóng cửa lại trở vào."
"Nhưng không hiểu vì sao, cửa đóng được một nửa rồi lại mở ra, bà đứng ở đó hồi lâu, cuối cùng như đã hạ quyết tâm nào đó, vẫy tay cho A Triết đi đến."
"Bà lão nhìn rất hiển từ, cũng không biết là nguyên nhân gì, chỉ là mang lại cho người ta một cảm giác rất an tâm, ngay từ cái nhìn đầu tiên, A Triết đã rất tin tưởng bà."
"Bà để A Triết đi vào phòng khách, bảo với anh ta đừng trách hàng xóm lạnh lùng, bọn họ cũng chỉ là sợ hãi mà thôi."
"Còn nói cho A Triết, thực ra thứ mà đêm qua anh ta nhìn thấy, có rất nhiều người cũng nhìn thấy."
"Nhưng khi A Triết truy hỏi đó rút cuộc là gì, bà lão lại do dự, lắc đầu nói mình cũng không biết."
"Nhưng bà lão nhắc nhở, thứ đó rất hiếm khi xuất hiện, lần cuối cùng nó xuất hiện là cách đây 10 năm trước, nhưng chỉ cần xuất hiện là sẽ mang đến vận rủi."
"Nếu như nó nhắm vào nhà ai, thì nhà đó sẽ phát sinh những chuyện rất đáng sợ."
"Nghe đến đây, A Triết vốn dĩ còn ôm một chút ảo tưởng, cho rằng thứ kia chỉ là đi ngang qua, chứ không hề có ý định làm gì mình hay con trai."
"Nhưng ngay sau khi bà lão nghe về chuyện của con trai A Triết xong, sắc mặt chợt thay đổi tức thì, nhất quyết muốn đi gặp con trai anh ta."
"A Triết không dám lơ là, liền dẫn bà đến trước cửa nhà mình, kết quả còn chưa kịp đợi anh ta lấy chìa khóa ra, bà lão đã thở dài nói không cần gặp nữa, thứ kia đã nhắm tới con trai anh ta rồi."
"A Triết lúc đó rất sợ hãi, vội vàng hỏi xem có phải bà nhìn nhầm rồi không, nhưng bà lão chỉ cười chua xót một tiếng, cũng không giải thích gì hết, chỉ chỉ vào một chỗ trên cửa cho anh ta tự mình nhìn xem."
"Ngay bên cạnh lỗ nhìn trộm ngoài cửa có dấu tay rõ ràng, như thể có ai đó đã nằm đó nhìn lén vào nhà anh ta vậy". người lớn, các ngón tay cũng rất dài."
"Dài gần gấp rưỡi người bình thường."
"A Triết nhìn thấy cảnh này sắc mặt tái nhợt, lập tức mở cửa, kéo đứa nhỏ ra ngoài, yêu cầu nó kể lại chỉ tiết toàn bộ câu chuyện trước mặt bà lão."
"Kết quả không ngờ là, còn có một chuyện càng đáng sợ hơn đang chờ đợi anh ta phía sau."
"Thứ đó thậm chí còn đã nói chuyện với con trai anh ta!"
"Nó nói rất thích đôi mắt của con trai A Triết, muốn con trai móc mắt ra tặng cho mình."
"A Triết lúc đó ngây người ra, bà lão từ phía sau A Triết đi một bước tới trước mặt con trai anh ta, không cho phép giải thích, liền nhìn đầu đứa nhỏ."
"Đột nhiên, sắc mặt bà lão thay đổi, sau đó hít sâu một hơi, bảo đứa nhỏ quay người lại, ra hiệu cho A Triết hãy nhìn xem."
"Vén tóc ra, trên da đầu của đứa bé có một vết bàn tay, giống hệt cái ngoài cửa!"
"Năm dấu vân tay màu đen xuyên qua da, như thể có ai đó muốn xé toạc da đầu của đứa trẻ vậy."
"A Triết dù có ngốc đến đâu, vẫn biết bà lão nhất định là biết rõ chuyện gì, liền quỳ xuống cầu xin bà lão chỉ cho con trai của mình một con đường sống."
"Anh ta chỉ có một đứa con thôi, vì đứa nhỏ này, bảo anh ta làm chuyện gì đều được!"
"Bà lão đỡ anh ta dậy, trong mắt hiện lên một chút không đành lòng khi nhìn vào mắt đứa trẻ, vì vậy bà bảo A Triết đưa đứa trẻ đến một nơi có tên là dôc Lạc Hà, đến đó tìm một người tên là Lưu Căn Phúc, nếu như người đó sẵn lòng giúp đỡ, biết đâu có thể giữ được an toàn cho đứa trẻ."
"Sau khi hỏi rõ địa chỉ, A Triết không dám chậm trễ dù chỉ một giây, cùng con mình lái xe đến đó."
"Trên đường đi, còn gọi điện cho một người bạn có quan hệ tốt, nhờ anh ấy giúp tìm hiểu xem có phải là đã có chuyện gì xảy ra trong tòa nhà nơi mình trước đây ở không."
"Dù sao nơi này xa xôi, đường đi cũng không quen, cho nên dù vội vàng hay thong thả, vẫn phải đến chập choạng tối mới đến nơi."
"Nhưng khi A Triết dẫn con trai đi đến gần, mới phát hiện ra nơi này là rồi."
"Càng đi vào bên trong, A Triết càng hoảng sợ, nơi này trông thế nào cũng không giống như có ai sống ở đây."
"Dọc đường đi anh ta nhìn thấy có rất nhiều bia đá bị lật lên, phần lớn đều bị cỏ dại cao bằng nửa người che phủ, chỉ để lộ ra một góc lạnh lẽo."
"Ngay lúc anh ta đang băn khoăn không biết có phải mình đã tìm nhầm hay không thì đột nhiên, sau lưng có một giọng nói vang lên, hỏi anh ta là ai, muộn thế này đến đây làm gì."
"A Triết bị giọng nói bất ngờ đó dọa sợ gần chết. Khi quay đầu lại thì thấy đó là một người đàn ông lực lưỡng. Người đàn ông này ăn mặc rất kỳ lạ, trên đầu đội một chiếc mũ rơm, bên dưới mũ rơm là một cặp kính râm màu đen."
"A Triết nhanh chóng giải thích rằng mình đang tìm kiếm sự giúp đỡ từ một người tên là Lưu Căn Phúc, hỏi người đàn ông kia có biết Lưu Căn Phúc sống ở đâu không."
"Người đàn ông nghe vậy quay người ra hiệu cho A Triết đi theo mình."
"Người đàn ông đưa họ đi vòng quanh cho đến khi mặt trời lặn hẳn, rồi họ đến một gò đất khuất tầm nhìn."
"Chỉ có ba người sống bọn họ trong một nghĩa trang trống rỗng, nghĩ đến thôi đã thấy thật đáng sợ rồi."
"Người đàn ông chỉ vào tấm bia mộ tối màu ẩn sau đám cỏ dại, chỉ lộ ra một nửa, nói: Đây là mộ của Lưu Căn Phúc, hai người tìm anh ta làm gì?"
"Lưu Căn Phúc đã chết rồi? A Triết nghe được tin này, không khỏi cảm thấy tuyệt vọng, như vậy chẳng phải con trai mình sẽ không thể cứu chữa được nữa hay sao."
"Đúng lúc này, điện thoại di động của A Triết đột nhiên vang lên. Đó là cuộc gọi của một người bạn. Người bạn đó nói rằng anh ấy phát hiện ra tòa nhà của mình quả thực đã xảy ra một vụ tai nạn, nhưng không phải gần đây mà là 10 năm trước."
"10 năm trước có một người đàn ông đã chết trong tòa nhà đó. Anh ấy là một hộ lý, được khu dân cư thuê để chăm sóc cuộc sống cho một người già".
"Người này thị lực kém, gần như đã bị mù. Lúc đầu mọi chuyện vẫn bình thường, nhưng không ai nghĩ được rằng bà lão này lại có vấn đề về tâm lý, cho rằng ăn gì bổ nấy, vì vậy bà đã điên cuồng mua mắt của động vật để ăn."
"B¬n đầu là những thứ thường thấy như cá hay aà sau đó mở rêna sang các vật nuôi lớn như cừu và lợn. Cuối cùng, bà đã nhắm đến người hộ lý chăm sóc cho mình."
"Vào một đêm khuya, bà lấy cớ trong người không khỏe, để gọi người hộ lý đến nhà, sau đó thuyết phục anh ta uống cốc nước có pha thuốc ngủ".
"Đúng rồi, bà lão đó sống ở căn hộ 512 cùng tầng với anh, nhưng bà ấy cũng đã qua đời không lâu sau đó."
"Bà ấy chết rất kỳ lạ, là bị chết đói khi ở nhà, khi được tìm thấy thì đang co lại ở góc trong cùng của phòng ngủ. Biểu hiện vô cùng quỷ dị, như thể đang sợ hãi thứ gì đó."
"Tôi cũng đã tìm ra tên của người đàn ông đã chăm sóc cho bà ấy, anh ta tên là Lưu Căn Phúc, sau khi chết được chôn cất tại nghĩa trang trên ngọn núi phía bắc thành phố."
"A Triết còn chưa kịp phục hồi tỉnh thần, đã cảm giác được có người kéo tay áo mình, động tác rất nhỏ, tựa như lo lắng bị phát hiện, cúi đầu thì phát hiện ra đó chính là con trai mình."
"Nhưng vào lúc này, sắc mặt con trai lại trở nên rất quỷ dị, nó nhìn thẳng vào người quản trang cách đó không xa, nghỉ hoặc hỏi: Bố ơi, sao chú tối hôm qua lại đến đây?"