Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 658 - Chương 658: Là Ai?

Chương 658: Là ai? Chương 658: Là ai?Chương 658: Là ai?

"Ngày đó, anh ta tan tầm sớm, thế là chạy đến nhà mẹ vợ để đón con mình về. Nhưng không ngờ rằng..."

Kể đến đây, người đàn ông bỗng có chút nghẹn ngào. Tất cả mọi người cũng không thúc giục anh ta, cứ để anh ấy cố gắng bình phục lại tâm tình.

"Phù phù..." Anh ta nâng tay chà xát mặt mình, như để cố giúp bản thân có thể tỉnh táo lại một chút.

"Hôm đó, đại khái khoảng 9:00 tối, A Triết rời khỏi quán bar. Đây là đã rất sớm với anh ấy rồi. Chẳng những thế, vì đón con, anh ta cũng không hề uống rượu.

Đón con từ nhà mẹ vợ về, cũng đã hơn 11:00 đêm. Đứa bé còn ngủ gà ngủ gật trên xe.

Nhưng vì quá vội nên dễ mắc sai lầm, đến khi lên đến trước cửa nhà, anh ta mới phát hiện là mình để quên chìa khóa dưới xe.

Nhà của A Triết nằm trong một chung cư cũ kỹ; thang máy tòa nhà thường xuyên gặp sự cố. Do đó, anh ta quyết định đi thang bộ. Thế là, A Triệt căn dặn con mình đứng trước cửa chờ xíu, anh ta xuống lấy chìa khóa rồi sẽ lên ngay thôi.

Mọi chuyện rất thuận lợi, tổng cộng mất khoảng 10 phút. Chờ đến khi anh ấy lên lầu, đứa bé vẫn đứng tại đó.

Ban đầu, A Triết vẫn chưa chú ý gì. Sau khi đến gần, anh ta mơi nhận ra là ánh mắt của con mình hơi kỳ quái.

Chính là kiểu, hơi đờ dẫn. A Triết cau mày, kêu tên con mình nhưng đứa nhóc không đáp lại. Tiếp đến, nó vẫn cứ nhìn chằm chằm vào một nơi."

Người đàn ông nói tiếp: "Chính là chỗ sâu trong hành lang."

"Nơi đó có gì ư?" Cô gái áo đỏ hỏi; xem ra, cô cũng bị câu chuyện này cuốn hút.

Khẽ lắc đầu, người đàn ông cất lời bằng giọng điệu rất già cỗi: "Chẳng có thứ gì cả."

Nhưng rõ ràng, ai nấy đều không tin đáp án này. Nếu mọi chuyện cứ đơn giản như thế, người đàn ông này cần chỉ phải nhấp nhả nhiều đến vậy.

"Lúc đó, A Triết cũng không rõ tại sao. Khi nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong hành lang, anh ta có một cảm giác rất hoảng loạn. Kiểu, phải rời khỏi đây ngay lập tức, chạy vào trong nhà mình. Sau khi thuận lợi mở cửa, A Triết nhanh chóng vào nhà. Nhưng vừa xoay đầu, anh ta nhận ra là con mình không hề đi theo vào.

A Triết bèn gọi nó, nhưng bất ngờ là con mình lại né khỏi cánh tay của anh ta. Nó dùng sức để đẩy bàn tay anh ấy khỏi người mình, sau đó lại cứ ngơ ngác mà đứng mãi ngoài cửa. Trông sắc mặt của nó rất kỳ quái, như bị quỷ nhập vậy.

Vài giây sau, thằng nhóc chậm rãi quay đầu, nói với A Triết rằng: Có người không cho nó đi, bảo nó chờ ở nơi này!

Nghe thế, A Triết sững sờ, sau đó là giận dữ lên. Anh ta cho rằng, có ai đó đi ngang qua rồi thấy thằng nhóc này không có người lớn bên cạnh, thế là dọa nạt thằng nhỏ. Ngay lập tức, A Triết xoắn tay áo lên, hỏi con mình xem người kia là ai?

Nhưng kết quả là..."

Người đàn ông nghẹn lời: "Thằng nhỏ nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy nghỉ hoặc. Sau đó, nó giơ tay lên, chỉ về khoảng không nơi cuối hành lang.

'Ba ba! Kẻ đó đang đứng ở đằng kia đấy thôi!'"

Người đàn ông này nhạy giọng đứa nhỏ mà nói câu cuối cùng này.

Giang Thành vẫn ổn, nhưng lại tội nghiệp tên mập. Câu chuyện của người đàn ông này được diễn đạt rất nhập tâm. Khi nghe đến đoạn nơi cuối hành lang có một kẻ vô hình đang đứng, tên mập cũng thầm sợ hãi trong lòng.

Trán của tên mập bắt đầu toát mồ hôi lạnh, để rồi bỗng dưng có một bàn tay tái mét vươn tới, đưa cho anh ta một miếng khăn giấy - chủ nhân của bàn tay ấy cũng chính là cô nữ sinh kia.

"Cảm ơn em." Tên mập nhận lấy miếng khăn giấy. Ngay khoảnh khắc chạm vào bàn tay của cô nữ sinh, tên mập nhận ra là bàn tay của đối phương rất lạnh, lạnh như kiểu mới vừa nhúng vào thùng nước đá vậy.

Người đàn ông dừng lời một chút, nhưng sau đó lại nhanh chóng tiếp tục câu chuyện: "Nghe con mình nói vậy, A Triết sợ điếng người. Nhưng dù gì đi nữa thì anh ta cũng là người trưởng thành. Sau cơn kinh hãi thoáng chốc trôi qua, A Triết làm sao lại tin tưởng mấy chuyện thế này?

Khi đó, anh ta rất tức giận, cho rằng đây là do con mình nghịch ngợm đùa dai. Thế là, anh ta chuẩn bị dạy dỗ con mình một trận. Nhưng chưa kịp mở miệng, A Triết lại nghe thấy một loạt tiếng gõ cửa.

Là âm thanh gõ cửa vọng đến từ cuối hành lang.

Ban đầu, cường độ gõ khá nhẹ. Nhưng dần dần, tựa như người gõ cửa ấv đã mất kiên nhẫn rồi thế nên tăng nhanh tần euất að. Ẩm thanh eñna càng lúc càng lớn, cuối cùng lại tựa như kẽ đó đang đập cửa một cách điên cuồng.

Khi ấy, A Triết choáng váng cả người. Rõ ràng, trong hành lang chỉ có hai bố con bọn họ, cớ sao lại có tiếng gõ cửa này?

Mà lại đúng ngay phương hướng mà con mình vừa chỉ?

A Triết càng nghĩ càng sợ, để rồi đánh rơi cả điện thoại di động trên tay, tạo nên một tiếng 'bịch' trên nền đất.

Mà ngay khi âm thanh rơi điện thoại này vang lên, tiếng gõ cửa cũng dừng lại.

A Triết bỗng dưng có một cảm giác rất lạ kỳ, hay nói đơn giản hơn chính là giác quan thứ sáu. Anh ta cảm nhận được, nhiệt độ xung quanh đang giảm dần.

Tựa như có thứ gì đó lạnh lẽo đang tiến đến gần anh ấy vậy.

Anh ta muốn kéo con mình vào nhà, nhưng chân không động đậy được. Không chỉ là chân, mà cả cơ thể cũng cứng lại rồi, chỉ còn mỗi đôi mắt là có thể kiểm soát được.

Và chuyện đáng sợ nhất chính là, con của anh ta ngẩng đầu lên, nói với ba ba mình rằng: Ba ơi, người đó đang nhìn ba ba đấy.

Rốt cuộc, A Triết cũng phát hoảng. Bắt chước theo phim ảnh, anh ta lập tức cắn mạnh đầu lưỡi. Một mùi máu tanh nồng nặc xộc vào khoang mũi, A Triết nhận ra mình đã có thể cử động đầu ngón tay.

Sau đó, anh tiếp tục đối kháng với loại sức mạnh kỳ quái kia. Dần dần, anh đã có thể cướp được quyền khống chế cơ thể mình.

Vào lúc này, con của anh ta đột nhiên nở nụ cười. Nhìn vào một đầu khác trong hành lang, đứa bé hứng khởi nói gì đó. Một hồi say, nó lại ngẩng đầu nhìn A Triết, nói rằng: Kẻ ấy đến rồi.

Vì đã có thể kiểm soát được cơ thể, A Triết nào dám chần chờ nữa. Anh ta thẳng thừng bế đứa bé lên, tung chân chạy vào trong nhà.

Tiếp đến, là vội vàng khóa cửa rồi chạy thẳng vào bên trong phòng ngủ.

Mà ngay cái khoảnh khắc lướt mình qua cửa nhà, A Triết đã kịp thời nhìn thoáng qua một cái. Dưới ánh đèn lờ mờ, vách tường loang lỗ ở hai bên hành lang đã phản chiếu ra một cái bóng. Cái bóng ấy đang loạng choạng tiến về phía anh ta và con mình. Nhưng trong hành lang này... về cơ bản là chẳng có một ai!"

Kỹ xảo kể chuyện của người đàn ông này vượt trội hơn hẳn mấy người Giang Thành nghiêng đầu sang một bên, liếc nhìn cái bóng của chính mình.

Tuy nhiên, Hòe Dật cũng giống như hắn, đang lén lút liếc nhìn cái bóng của Giang Thành. Anh ta nhận ra rằng, cái bóng của Giang Thành hơi động đậy nhẹ. Mà cũng vì thế, Hòe Dật sợ hãi đến điếng người, không dám nhìn đến cái bóng của Giang Thành nữa, chẳng những thế còn không dám thở quá mạnh.

Lúc này, người đàn ông béo lùn cũng dừng lời lấy hơi, sau đó mới kể tiếp: "Đêm đó, A Triết không dám ngủ. Chỉ cần vừa nhắm mắt, trong đầu anh ta chỉ toàn là hình ảnh liên quan đến bóng đen kia.

Anh ta cứ thế mà ôm chầm lấy con mình, cố gắng chống chịu qua đêm dài.

Còn may, đêm ấy cũng không có động tĩnh bất thường gì khác. Mãi đến tận hôm sau, khi nghe thấy tiếng trò chuyện của hàng xóm vọng vào từ bên ngoài, A Triết mới dám mở cửa.

Vừa mở cửa, anh ta lập tức trông thấy người hàng xóm sát vách và hàng xóm ở nhà đối diện đang ghé tai xì xầm gì đó trước cửa nhà anh ấy. Khi vừa gặp A Triết bước ra, hai người kia bỗng dưng hốt hoảng, trông tựa như gặp quỷ vậy.

Cửa nhà đối diện khép hờ, người đàn ông nhà đó chạy ngược vào bên trong căn hộ của mình, đóng sầm cửa lại.

Hàng xóm sát vách là một người phụ nữ. Vừa thấy A Triết, cô ta cũng không thèm chào hỏi gì, cứ thế mà bỏ chạy xuống lầu như một cơn gió. Ngay cả hộp thức ăn trong tay cũng bỏ quên ngay trước cửa nhà.

Vì nghề nghiệp của bản thân, đêm ngày lẫn lộn, A Triết rất hiếm khi gặp mặt hàng xóm, thế nên cũng không quá quen thuộc. Nhưng dù không quá quen mặt, thì cũng không nên là tình cảnh như bây giờ.

Lúc đó, A Triết vừa nghi ngờ, vừa bực bội. Thế là, anh ta bước đến căn hộ đối diện, gõ cửa nhà, muốn hỏi cho ra lẽ.

Nhưng sau khi gõ rất lâu, đừng nói là mở cửa, bên trong căn hộ ấy còn chẳng hề vang lên bất cứ một âm thanh nào. Cứ như thể, nhà này không có ai bên trong vậy. Cuối cùng, A Triết phẫn nộ, đấm mạnh vài cái lên cửa nhà.

Cuối cùng, hộ gia đình này cũng không mở cửa. Nhưng cách đó không xa, từ một căn hộ khác, cánh cửa chính đang dần hé mở ra."
Bình Luận (0)
Comment