Chương 657: Khách đến nhà
Chương 657: Khách đến nhàChương 657: Khách đến nhà
Lách cách...
Lách cách...
Trong hành lang vọng lên tiến bánh xe lăn, sau đó dừng lại ở ngay trước cửa phòng thẩm vấn. Một viên cảnh sát bước tới, mở cửa. Anh ta không nhìn thấy người, chỉ trông thấy một chiếc vali đang được dựng thằng ngay cửa.
'Tên cảnh sát mới tới kia làm việc chẳng có trách nhiệm gì cả; tại sao lại để vật chứng ở chỗ này?
Viên cảnh sát mở cửa này cũng không suy nghĩ gì nhiều, sau khi lầm bầm vài câu thì kéo chiếc vali vào trong phòng, thuận thế đẩy về phía góc tường phòng thẩm vấn.
Trước khi thẩm vấn, bọn họ từng đánh tiếng với viên cảnh sát chịu trách nhiệm cất giữ vật chứng, bảo rằng rất có thể sẽ dùng đến mấy món vật chứng này để xuyên thủng phòng tuyến trong lòng nghỉ phạm.
Nhưng khi cảnh sát quay đầu lại, chuẩn bị tiếp tục lấy khẩu cung, họ chợt phát hiện sắc mặt của A Cường đã thay đổi đột ngột. Đó không còn bộ dáng điên điên khùng khùng ban nãy nữa; thay vào đó, gã đang nhìn chằm chằm vào một vị trí nào đó trong căn phòng này.
Theo tầm mắt của gã, mọi người mới nhận ra là gã đang nhìn chằm chằm vào chiếc vali.
Nhưng ngay lập tức, A Cường bỗng giấy giụa điên cuồng. Đồng thời, cơ thể cũa gã liên tục nhích về phía sau, giống như bản thân gã đang liều mạng rời xa một thứ gì đó.
Nhưng vì đang bị trói trên ghế, mọi công sức của gã đều là vô ích. Gã ú ớ gì đó mà chẳng ai có thể nghe hiểu, trong khi đôi mắt thì trừng to, như thể đang trông thấy một cảnh tượng nào đó vô cùng kinh hoàng.
Diễn biến thế này cũng khiến hai viên cảnh sát có mặt tại đây hoảng sợ. Bọn họ dáo dát nhìn khắp nơi, nhưng chẳng thấy gì cả.
Tuy nhiên, trong ánh mắt của A Cường, mọi chuyện không hề đơn giản như thế.
Gã trông thấy dây kéo của chiếc vali kéo ra một khe hở. Thông qua khe hở ấy, có một con mắt chỉ toàn tròng trắng đang lạnh lùng nhìn mình từ bên trong chiếc vali.
Ngay sau đó, có một bàn tay chậm rãi duỗi ra. Đó là một cánh tay trắng bêch. Ná ứ tìm tòi ì đó trên mặt vali: cuối ceùna tìm đưỡc mối kéo phọt-mơ-tuya.
Dần dần, nó kéo mở phọt-mơ-tuya rộng ra. Chiếc vali càng lúc càng mở rộng dần, để lộ một người phụ nữ đang chậm rãi trườn ra bên ngoài.
Nhưng đây không phải là loại trườn bò phổ thông, bởi vì tứ chi của người phụ nữ này đã bị bẻ gãy. Thân thể của cô ta vặn vẹo một cách dị hợm, vừa bò vừa vọng ra từng tiếng ma sát chói tai.
Mái tóc dài ướt đẫm xen lẫn bùn cát rũ xuống, mà xuyên qua từng khe hỡ của mái tóc ấy, gã có thể trông thấy được một đôi mắt cực kỳ oán độc.
Vừa trông thấy đôi mắt ấy, A Cường lập tức hiểu rõ một chuyện. Gã bắt đầu tìm tòi khắp cả người, để rồi nhận ra là ngón tay trái của mình bỗng dưng xuất hiện một chiếc nhẫn từ bao giờ.
Chính là chiếc nhẫn ngọc ruby mà gã từng tháo xuống từ ngón tay của tử thi phụ nữ kia!
A Cường điên tiết lên, muốn tháo chiếc nhẫn xuống để trả lại cho người phụ nữ kia. Tuy nhiên, dường như chiếc nhẫn này là mọc ra từ ngón tay của gã vậy; dù gã có kéo mạnh đến nhường nào thì chiếc nhẫn ấy vẫn dính chặt, không hề nhúc nhích.
Thấy cô ta càng tiến đến gần hơn, mà bàn tay 4 ngón kia cũng sắp sửa tóm lấy chân mình, A Cường rốt cuộc đã mất trí hoàn toàn. Gã thét to lên, sau đó quyết đoán cắn đứt cái ngón tay đang đeo nhẫn của mình.
Mà hai viên cảnh sát lúc này cũng kịp thời phản ứng lại, lập tức tóm lấy tay của A Cường, định khống chế gã.
Nhưng giờ khắc này, A Cường vô cùng khỏe mạnh. Cả hai viên cảnh sát cũng không kiểm chế được gã. Sau một tiếng cắn xé nghe cực kỳ thương tâm, A Cường cầm lấy ngón tay cụt của chính mình, mồm đầy máu, cười lên điên dại.
'Ha ha ha... Tao gỡ xuống được rồi... Nhẫn... Trả lại cho cô chiếc nhẫn đây này... Cô đừng tìm đến tôi nữa... Cô đừng ám tôi nữa!"
Nói xong, gã lập tức ném ngón tay cụt cùng chiếc nhẫn dính vào đó về phía chiếc vali.
Rốt cuộc, người phụ nữ bò ra từ chiếc vali kia cũng biến mất; A Cường cũng dần bình tĩnh lại.
Ngay khi hai viên cảnh sát thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị gọi bác sĩ đến, A Cường lại kịch liệt run rẩy như bị hồi quang phản chiếu vậy. Tiếp theo, cả người gã xốc nảy giật mạnh lên rồi nghẹo đầu sang một bên, ngồi yên bất động."
"^“hết Chết luôn à2" Câ ái canh bên nhỏ diona hỏi: câu chuvên ma này kết thúc có hơi vội vàng, mọi người còn chưa nghe đã ghiền cơ mà.
Người đàn ông mặc đồ thể thao không trả lời. Một hồi lâu sau, anh ta mới cất lời bằng một giọng khó chịu: "Cuối cùng, vụ án này được phán xử là vì nghi phạm quá căng thẳng mà bị trụy tim, tử vong ngay tại chỗ. Tuy nhiên, sau khi lục soát khắp cả hiện trường, mọi người cũng chẳng thể nào tìm ra được đoạn ngón tay cụt kia."
Nói xong, người đàn ông mặc đồ thể thao kia bèn nâng tay sửa sang lại cổ áo. Giữa vùng sáng tối tăm, Giang Thành có thể nhìn ra được, bàn tay của anh ta chỉ có 4 ngón mà thôi.
Cũng trùng hợp thiếu mất ngón giữa.
Kết hợp với câu chuyện mà anh ta vừa kể, Giang Thành có thể xác định rằng, nhân vật chính A Cường trong câu chuyện kinh dị vừa rồi cũng chính là bản thân người đàn ông này.
Không chỉ là anh ta, mà những người từng kể mấy câu chuyện kinh dị trước đó cũng rơi vào trường hợp tương tự.
Ở câu chuyện đầu tiên, khi nữ sinh kể đến đoạn trong tủ quần áo có thứ gì đó bước ra ngoài, câu chuyện bỗng dưng kết thúc một cách qua loa.
Theo góc nhìn của Giang Thành, tiếp theo hẳn là còn một đoạn khác nữa. Đó chính là, cô ấy sẽ gặp phải tình cảnh y hệt bạn cùng phòng của mình - bị ma quỷ kéo vào bên trong tủ quần áo rồi giết hại.
Gã nhà văn trong câu chuyện thứ hai cũng vậy, chính là bản thân người đàn ông cao gầy kia.
Không những khí chất tương tự, mà anh ta còn đeo một ba lô trên vai; phọt-møơ-tuya của cái ba lô này chưa được kéo kỹ, để lộ một chiếc laptop ở bên trong.
Quan trọng hơn chính là, anh ta còn đeo một chiếc khăn choàng cổ. Ngay từ vị trí đứng của mình, Giang Thành có thể thấy rõ, đằng sau chiếc khăn choàng cổ ấy là phần cổ với một vết trói tím đậm xung quanh.
Mà trong câu chuyện kinh dị của anh ta, con quỷ kia cũng là xuất hiện trong hình thức bị treo cổ.
Về phần cô gái áo đỏ trong câu chuyện thứ ba, cũng chính là Tiểu Lan có ước định với quỷ trong nội dung truyện. Tiểu Lan gặp vấn đề về chân, mà cô gái áo đỏ này cũng bước đi rất kỳ quặc.
Do đó... Những kẻ đang đứng trước mặt này không phải là người, mà chính là ma quỷ!
Bọn ma quỷ này đều đang kể lại câu chuyện kinh dị của chính bản thân mình. "Ừm... Đúng là những câu chuyện thú vị! Nhưng nếu so sánh với câu chuyện của tôi, vậy thì vẫn còn hơi non nhé." Người đàn ông cuối cùng bước ra khỏi vùng tối.
Kẻ này khá lùn, ăn mặc rất bình thường. Chẳng những thế, anh ta vẫn luôn cúi thấp đầu, khiến chẳng ai có thể nhìn rõ mặt anh ta cả.
Kỳ quái hơn chính là, đầu của anh ta cứ lúc lắc lúc lắc, như thể sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.
Mà đối với câu nói vừa rồi của anh ta, mấy người vừa kể chuyện xong bỗng dưng phát sinh một biểu cảm khá lạ lùng. Từ nét mặt của bọn họ, Giang Thành nhận ra một ý vị kiểu khó chịu, không hài lòng.
Thay vì ganh đua về vấn đề kể chuyện kinh dị, Giang Thành càng quan tâm hơn về lý do vì sao mà bọn họ lại tập trung tại đây lúc nửa đêm. Trong dáng dấp của từng người, hắn có cảm giác như những kẻ này đang tranh nhau xem chuyện đời của ai đáng sợ hơn vậy.
Một đám ma quỷ tụ tập cùng nhau, tranh nhau xem ai chết thê thảm hơn - Giang Thành cảm giác chuyện này thật khó hiểu.
"Chẳng lẽ bọn ma quỷ còn nhiều chuyện và hơn thua nhau nghiêm trọng đến thế này ư?"
Không để cho Giang Thành đủ thời gian suy nghĩ, người đàn ông béo lùn đã bắt đầu mở lời. Khác với vóc dáng của bản thân, giọng nói của người đàn ông này rất dễ nghe, tạo nên một cảm xúc dễ ru ngủ: "Câu chuyện này của tôi có tên là Khách đến nhà."
"Nhân vật chính trong câu chuyện có tên là A Triết, 35 tuổi, là một ca sĩ hát trong quán bar.
A Triết có con trai, vừa tròn 4 tuổi. Anh ta rất yêu đứa con trai này của mình, nhưng vì công việc, nên thời gian dành cho con rất ít. Đa phần, đều là nhờ mẹ vợ chăm nom cho đứa con này."