Chương 656: Không phải tao
Chương 656: Không phải taoChương 656: Không phải tao
"Chỉ cách một lớp màn tắm mỏng manh, A Cường đã cảm giác mình như phát điên vì áp lực.
Gã không chịu nổi nữa, gào thét xông tới, vừa mắng to vừa xốc tấm màn vải lên, vung dao phay chém loạn. Bất cứ thứ đó là gì, gã đều muốn chém chết cô ta.
Nhưng khi gã xốc tấm màn lên, mọi âm thanh đều biến mất.
Phía sau tấm màn vải, chỉ có một bồn tắm lớn trống không. Hơn nữa, bồn tắm rất sạch sẽ. Đừng nói là vết bẩn, ngay cả một vệt nước cũng không có, trông tựa như đã lâu rồi chưa có ai sử dụng qua bồn tắm này.
'Tại sao... Tại sao lại như vậy?"
A Cường cảm thấy vô cùng khó hiểu. Điên tiết lên, gã xoay người kiểm tra tấm màn mỏng, kiểm tra sàn nhà vệ sinh, để rồi nhận ra là những vết nước đọng cùng vết máu đều hoàn toàn biến mất. Tất cả mọi thứ ban nấy... cứ như một giấc mơ vậy
'Không! Đây có lẽ là do mình bị căng thẳng thần kinh nghiêm trọng rồi!"
A Cường lê thân rời khỏi nhà vệ sinh. Đầu của gã nhức như búa bổ, lại tựa như có hàng nghìn cây kim đâm vào. Thậm chí đến lúc này, gã vẫn không rõ là mình đang ở hiện thực, hay vẫn còn trong vùng ảo giác.
Gã ôm đầu, lảo đảo tiến về phòng ngủ. Khi đi ngang qua một tấm gương lớn nắm chếch một góc so với nhà vệ sinh, gã đột ngột dừng lại.
Thông quan hình ảnh phản xạ trong gương, gã trông thấy ngay dưới túi quần của mình bị lấm lem một dấu bàn tay máu, mà bàn tay ấy cũng chỉ có 4 ngón mà thôi.
Run rẩy thò tay vào túi, gã nhận ra mình vừa chạm vào một món đồ gì đó lạnh băng, rất cứng, mặt trên còn tạo ra xúc cảm như lông tóc.
Một giây sau, khi lấy thứ đó ra, gã lập tức thét to lên rùi ngã mông xuống mặt đất.
Đó là một cây lược gỗ; trên thân lược còn quấn từng lọn tóc rối nùi, liên tục nhỏ nước xuống dưới.
A Cường không dám ở nhà nữa. Trời vừa tờ mờ sáng, gã lập tức phóng sang nhà bạn. Lúc này, gã cũng hiểu, con quỷ ấy sẽ không bỏ qua cho mình.
Nhờ men rượu, gã kể hết mọi chuyện cho bạn mình nghe. Và sau khi Bạn gã bảo, con quỷ ấy đã có cơ hội giết gã đến mấy lần, nhưng đều tha cho. Điều đó chứng tỏ cô ta cũng không muốn lấy mạng gã. Dù sao đi nữa, A Cường cũng không phải hung thủ giết cô ấy.
Có lẽ cô ta chỉ muốn A Cường giúp cô đòi lại công lý, tóm lấy tên hung thủ từng giết cô - cũng chính là người khách đón xe đêm đó.
A Cường cũng thấy có lý, thế là lập tức báo cảnh sát nhờ sự động viên của bạn bè.
Gã kể lại rành mạch mọi chuyện, từ khoảnh khắc nhận khách đến khi ném chiếc vali xuống hồ.
Mà dựa theo manh mối do A Cường cung cấp, cảnh sát cũng tìm ra được chiếc vali dưới đáy hồ.
Kể từ lúc đi trình báo, các hiện tượng linh dị xung quanh A Cường cũng biến mất. Trở về từ cõi chết, A Cường chỉ biết khóc ròng. Từ xưa đến nay, rốt cuộc gã cũng cảm giác được, chuyện cố gắng sống sót là hạnh phúc đến nhường nào.
Mấy ngày sau, bên cảnh sát gửi tin báo, rằng vụ án này đã được xử lý xong. Tuy nhiên, bọn họ vẫn cần gã đến để trợ giúp hoàn thiện manh mối.
Nhưng khi vừa tiến vào phòng khách của đồn cảnh sát, gã đã bị một cảnh sát mai phục sẵn tấn công rùi đè ngã xuống đất. Sau đó, bị chụp vào một bộ còng tay rồi bị lôi vào phòng thẩm vấn.
Trong phòng thẩm vấn, cảnh sát đưa ra mấy tấm hình, chính là hình mà A Cường và vợ trước chụp chung.
Chỉ vào người vợ trước trong bức ảnh, cảnh sát nói với A Cường rằng, nạn nhân của vụ án này chính là vợ trước của A Cường - sau khi đã khám nghiệm tử thi cẩn thận.
Hơn nữa, cảnh sát còn tìm ra bóp tiền màu đỏ cùng chiếc nhẫn ruby mà người vợ trước từng đeo.
Đây chính là chiếc nhẫn đính hôn mà A Cường từng mua cho vợ trước. Về chỉ tiết này, song thân của người vợ trước có thể làm chứng.
Cùng lúc đó, bọn họ còn tìm ra được cửa hàng mà A Cường từng mua vali.
Ông chủ cửa hàng nhớ lại rằng, dạo trước đúng thật là có một người đàn ông đến đây mua vali. Lúc đó, trời sập tối, ông ta còn chuẩn bị đóng cửa.
Người đàn ông kia lén lén lút lút, khiến ông nhớ rất rõ. Vợ của ông ta còn bảo, vừa nhìn là biết khách hàng này không phải người tốt rồi. ông ta lập tức khẳng định A Cường chính là người đến mua rương hành lý!
Không những thế, bên trong chiếc vali chứa thi thể người vợ cũ kia vẫn còn lưu giữ lại một lượng lớn vân tay của A Cường.
Về động cơ gây án, vậy cũng rất dễ đoán. Dựa theo vòng sinh hoạt của gã, vì thường xuyên chè chén và bài bạc, A Cường và vợ mình vẫn luôn hụt hặt trong mối quan hệ gia đình, thường xuyên cãi nhau.
Và cũng vì thua bài, gã từng xin tiền vợ cũ. Cô ta không cho, gã đánh đập cô.
Trên bàn nhậu, vì chếnh choáng hơi men, gã đã từng mở lời là muốn giết vợ mình. Cơ mà, khi đó thì chẳng ai nghĩ gã dám làm thật cả.
A Cường chẳng hiểu mô tê gì khi nghe cảnh sát nói vậy. Gã nhìn chằm chằm vào một đống ảnh chụp trên bàn - mà mỗi một tấm hình đều là bằng chứng chỉ tội về phía gã.
Nhưng về cơ bản, gã không hề quen biết gì cô gái này.
'Không! Không đúng! Không thể nào!' A Cường quay mặt về phía viên cảnh sát đang lạnh lùng nhìn gã: 'Đây đều là giả tạo! Có người muốn hãm hại tao!"
'Căn bản là tao không biết gì con nhỏ này cả!"
'Lần đầu tiên mà tao trông thấy cái vali này chính là buổi tối gôm đó. Khi ấy, trời đang mưa. Tao nhận được cuốc xe của một người đàn ông đội nón lưỡi trai cơ mà. '
'Và khi... Khi lái vào một con đường nhỏ khi tiến về vùng nông thôn, tao mới biết, biết rằng người đàn ông kia chính là hung thủ. Chính kẻ ấy mới là người giết chết con nhỏ này!"
Vỗ mạnh bàn một cái, viên cảnh sát trực phòng hét to lên: 'Chuyện đã đến nước này, anh còn muốn ngụy biện à?'
Một viên cảnh sát đứng gần đó cũng mở lời: 'Chắc anh còn chưa rõ, con đường dẫn đến miền nông thôn kia tuy khá hẻo lánh, nhưng chính quyền cũng đã cho lắp đặt camera cách đây không lâu. '
'Thế nên đã kịp quay chụp lại cảnh tượng anh lái xe. '
'Chính anh tự xem nhé. '
Cảnh sát móc ra vài bức hình từ trong ví, sau đó giận dữ ném thẳng vào mặt A Cường; trên tấm hình đúng là có chụp một chiếc xe đang chạy ngang.
Góc chụp khá tốt; người tài xế đang đội mũ lưỡi trai, trông như đang muốn che chắn mặt mình. Mà ở yên ghế sau cũng không có người ngồi, Đây chính là chiếc xe của A Cường.
Tuy gã tài xế đó chỉ để lộ vẻn vẹn một bên gò má, nhưng phán đoán từ khuôn mặt, đó cũng chắc chắn là A Cường.
Nhìn chằm chằm bức ảnh, A Cường trợn mắt lên, trong khi tâm tình cũng bắt đầu điên dại. Khóe miệng của gã ngọ nguậy liên tục, rên rỉ nên hàng loạt âm thanh khó hiểu.
'Tại sao? Tại sao lại như vậy? Không phải tao! Tao không có giết người, mà người chết cũng đâu phải vợ cũ của tao. Tự trước tới nay, tao chưa bao giờ gặp cô ấy. Tao không hề tặng nhẫn cho vợ cũ, lại càng chưa từng mua qua bất cứ một cái vali nào... Không có! Thật sự không có giết người mà!"
A Cường đã hoàn toàn mất trí, hất cả đống ảnh chụp trên bàn xuống đất. Gã quay sang viên cảnh sát thẩm vấn, gào thét liên tục: 'Tao không có giết người! Bọn mày đừng hòng vu oan giá họa cho tao! Ha ha ha ha... Tao không hề giết người. Vợ cũ của tao vẫn còn sống. Ha ha ha ha... '
A Cường vừa khóc, vừa gào thét về phía nhóm cảnh sát. Vì tức giận, sắc mặt của gã đỏ hồng lên, còn khóe miệng thì nứt ra, tạo nên từng tràng cười sởn gai óc.
Cảnh sát cũng giật mình vì biến cố bất ngờ này. Thế là, bọn họ quyết định không kích thích nghỉ phạm này nữa, trước hết để gã bình tĩnh lại một chút, sau đó sẽ gọi bác sĩ tâm lý đến hỗ trợ."