Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 663 - Chương 663: Đường Không Lối Về

Chương 663: Đường không lối về Chương 663: Đường không lối vềChương 663: Đường không lối về

Sự kinh khủng của Vô, Giang Thành đã từng lĩnh giáo qua, đó là một kẻ cực kỳ tự phụ, có thể khiến anh ta sợ hãi đến như vậy, đây là lần đầu tiên Giang Thành thấy.

"Xem ra cái gọi là vé xe, chính là tương ứng với chiếc xe này rồi." Giang Thành trong lòng nghĩ thầm: "Quả nhiên là một chiếc xe buýt."

Trên thân xe buýt có vết rỉ sét, nhìn như thể là đã chạy ra từ một bảo tàng nào đó vậy, nhưng hắn biết rõ, chuyện này nhất định không đơn giản như vậy.

Cường thế mà Giang Thành thể hiện ra vừa rồi, đã trấn áp được đám người A Triết và nữ áo đỏ, lúc này mọi người đều đang nhìn hắn, như đang chờ đợi hắn ra quyết định.

"Lên xe đi." Giang Thành thấp giọng nói.

Nữ sinh nghe vậy run rẩy nhìn chiếc xe buýt với ánh mắt sợ hãi: "Lên... lên xe? Nhưng chiếc xe này trông đã..."

"Nghe cậu ấy đi." A Triết nghiến răng nghiến lợi nói, anh ta lớn tuổi hơn hơn một chút, kinh nghiệm cũng nhiều hơn, mọi chuyện đã rất rõ ràng rồi, chiếc xe này hiển nhiên là tới đón bọn họ, hơn nữa cũng tương ứng với vé xe trên nền thư mời.

Nếu như lúc này rồi mà vẫn giả vờ là không hiểu thì là đang tự dối lòng mình.

Nói xong, A Triết liền bước lên bước đầu tiên, ngập ngừng tiến lại gần chiếc xe buýt.

"Két két—"

Dưới ánh mắt của mọi người, cửa xe chậm rãi mở ra, tựa hồ giống như đã lâu lắm rồi không được mở ra, trục cửa đã rỉ sét, trong gió đêm xa xa truyền đến âm thanh chói tai.

Từ góc nhìn của bọn họ, bên trong xe dường như bị che phủ bởi một lớp sương mù, thỉnh thoảng chỉ lộ ra một số đường nét mơ hồ.

A Triết là người đầu tiên lên xe, theo sau là tài xế taxi xe dù, sau đó là nhà văn và nữ sinh, ngay khi nữ áo đỏ hạ quyết tâm chuẩn bị lên xe thì một bàn tay đột nhiên xuất hiện phía sau, giữ lấy cô.

Sự thay đổi đột ngột khiến cô giật mình, quay đầu lại, thứ cô nhìn thấy chính là khuôn mặt của Giang Thành.

Nếu bỏ qua những câu chuyện hắn kể thì thực ra đó là một gương mặt "Chân của cô bị thương, đi theo sau tôi." Giang Thành dịu dàng nói.

Đôi mắt vốn u ám của nữ áo đỏ đột nhiên sáng lên, cô đang định nói gì đó thì lại bị ánh mắt Giang Thành chặn lại.

Bị Giang Thành kéo cánh tay, đứng ở sau lưng Giang Thành, nữ áo đỏ đột nhiên có cảm giác mình rất an toàn, giống như một chiếc thuyền nhỏ ẩn náu trong bến cảng.

"Các anh cũng lên đi." Giang Thành hất cằm về phía tên mập và Hòe Dật, lúc này bọn họ vẫn còn đang vươn cổ nhìn vào trong xe, nhưng lại không thấy rõ cái gì.

Ngay sau khi tên mập và Hòe Dật biến mất, Giang Thành mới buông tay nữ áo đỏ ra, sau đó cùng nữ áo đỏ bước vào cửa xe.

Khoảnh khắc bước qua cửa xe, khung cảnh bên trong hiện ra trước mắt.

Đó thực sự là cách bố trí của một chiếc xe buýt, hai bên trái phái đều có xếp vài hàng ghế ngồi.

Chỗ ngồi là những chiếc ghế gỗ rất cổ, xếp hàng hai, hàng ba, kéo dài về phía bóng tối vô tận.

Hơn nữa, trong xe còn xuất hiện một tầng sương mù quỷ dị, tầm nhìn chỉ khoảng 3 mét, phía trước và phía sau đều bị sương mù bao phủ.

Tên mập và Hòe Dật lên xe buýt trước đứng ở phía trước một chút, A Triết và những người khác đứng ở phía sau, cách nhau một khoảng, có thể cảm nhận được rằng mọi người đều đang rất căng thẳng.

Nhìn thấy bác sĩ bảo vệ nữ áo đỏ phía sau, Hòe Dật không khỏi lộ ra vẻ mặt hâm mộ đố kị, thầm thì với tên mập: "Đúng là không ngờ, không ngờ mà, anh Giang chỉ vì một người phụ nữ mà bỏ rơi chúng ta, lại còn là một nữ quỷ!"

Nói xong, anh ta lại tiếp tục: "Người anh em Phú Quý này, đừng trách tôi lắm lời nhé, tôi thì không nói làm gì rồi, nhưng hai người đều là anh em trong Đỏ Thẫm, đâm tim không đau à?"

Tên mập trợn mắt nhìn anh ta, đáp: "Anh có mau im đi không, chuyện anh có thể hiểu chẳng lẽ anh ấy lại không hiểu được hay sao?"

"Trong sự kiện linh dị khắp nơi đều là cạm bẫy chết chóc, người đều tiên lên xe và người cuối cùng lên xe đều không an toàn, đừng cố gắng thách thức điểm mấu chốt của bác sĩ bằng giới hạn của anh, như vậy sẽ chỉ khiến anh trông thật ngu ngốc."

Giang Thành thì lại không để ý tới hai người tên mập và Hòe Dật đang lẩm bẩm eái dì sau khi lên ve hắn liền ném nữ áo đỏ sana mêt bên cẩn thận quan sát một lúc, mới tìm một chỗ ngồi rồi ngồi xuống.

Thực ra thì không cần phải tìm chỗ ngồi vì tất cả các ghế đều trống.

Nhìn thấy Giang Thành ngồi xuống, tên mập cùng Hòe Dật lập tức đi đến bên cạnh hắn, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Nữ áo đỏ hình như muốn đi tới ngồi cạnh Giang Thành, nhưng sau khi nhận ra Giang Thành không hề nhìn mình, cô đành phải quay lại chỗ A Triết và những người khác.

Nhưng dù vậy, cô vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Giang Thành, như chờ đợi hắn gọi cô.

Đúng lúc mọi người đang cảm thấy lo lắng thấp thỏm thì chiếc xe bắt đầu di chuyển, âm thanh mà chiếc xe buýt kiểu cũ phát ra khi khởi hành còn cường điệu hơn nhiều so với những gì họ tưởng tượng.

Càng quỷ dị hơn nữa là giữa tiếng ồn ào của động cơ và tiếng ma sát của các bộ phận khác nhau, còn có tiếng kêu yếu ớt của một người phụ nữ và tiếng rên rỉ đau đớn như phát ra từ vực sâu.

Âm thanh lộn xộn và phức tạp đến mức không thể biết được nó phát ra từ đâu trong xe, thậm chí có phải là ảo giác thính giác hay không.

Nhưng nhìn vẻ mặt kinh hãi của mọi người, hiển nhiên là mọi người đều đã nghe thấy.

Không rõ cửa sổ xe làm bằng chất liệu gì, cũng gần giống như nhìn từ ngoài nhìn vào, từ trong nhìn ra ngoài cũng là một khoảng mờ mịt.

Bên trên cũng không có tay cầm có thể mở được.

Dùng tay chạm vào, kính xe lạnh như băng, hơn nữa ngoắc ngón tay lên gõ nhẹ cũng không cảm nhận được sự rung chuyển.

Cửa sổ xe dày dặn, rất chắc chắn, đây là ấn tượng đầu tiên của Giang Thành.

Trước đó hắn vẫn còn nghĩ đến khả năng sẽ đập vỡ cửa sổ hoặc mở cửa sổ nhảy ra khỏi xe nếu trong xe gặp nguy hiểm, bây giờ xem ra con đường này đã bị chặn đứng rồi.

Ngoại trừ sự rung chuyển khi xe khởi động, Giang Thành hiện tại khó có thể cảm nhận được một chút va chạm nào trong xe.

Điều này thật bất thường, bởi vì họ đang ngồi trên những chiếc ghế gỗ không có đệm gì, đường có bằng phẳng đến mấy cũng không thể vững vàng như vậy được.

Nhưng hắn thực sự là cảm thấy chiếc xe đang tiến về phía trước và không hề dừng lại. "Chẳng lẽ chiếc xe này không hề đi theo con đường mà nó đã đến sao? Nó đã lao vào một con đường mà chúng ta không thể nhìn thấy?" Cảm giác này ngay khi xuất hiện đã xâm chiếm tâm trí của Giang Thành.

Đột nhiên, Giang Thành có một loại dự cảm không lành về đích đến của chiếc xe này, nó dường như đang kéo họ vào một con đường không thể quay lại.

"Bác sĩ." Giọng nói của tên mập đột nhiên vang lên, mang theo một tia nghỉ hoặc: "Anh có cảm nhận thấy không, bên trong chiếc xe này... hình như đã có gì đó khác so với lúc trước?"

"Hình như... hình như sương mù càng ngày càng gần chúng ta hơn rồi." Hòe Dật toàn thân khó chịu nói.

Nếu như vừa rồi tầm nhìn là 3 mét thì bây giờ chỉ còn chưa đến 2 mét.

"Tinh-"

"Gululu———"

Một tiếng động rất nhỏ từ dưới chân tên mập truyền đến, tên mập cúi đầu phát hiện ra là một cái mũ ốc vít rỉ sét.

Không biết từ đâu lăn ra và đập vào giày của anh ta.

"Chiếc xe này cũ thật đấy, cứ chạy nữa tôi thực sự sợ nó sẽ rời ra mất." Tên mập lẩm bẩm, cúi người xuống chuẩn bị nhặt cái mũ ốc vít lên.

Nhưng khoảnh khắc anh ta khom lưng cúi xuống dùng ngón tay chạm vào mũ ốc vít, qua khoé mắt dường như thoáng thấy điều gì đó, giây tiếp theo, cơ thể tên mập cứng đờ, sau đó toàn thân bắt đầu run rẩy.
Bình Luận (0)
Comment