Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 664 - Chương 664: Hành Khách

Chương 664: Hành khách Chương 664: Hành kháchChương 664: Hành khách

Thấy có chuyện không ổn, Giang Thành đưa tay kéo tên mập lên, lúc này sắc mặt tên mập tái mét, rõ ràng là đang sợ hãi.

"Anh nhìn thấy cái gì vậy?" Hòe Dật cũng cố hết sức nhìn về phía tên mập nhìn lần trước, nhưng vì sương mù nên không nhìn rõ được gì.

"Người." Tên mập căng thẳng nói: "Trên xe có người!"

Dù đã cố gắng hết sức để hạ giọng nhưng giọng nói run rẩy vẫn phản bội nỗi sợ hãi của anh ta lúc này.

"Là người như thế nào?" Giang Thành hỏi: "Ở đâu?"

"Một người đàn ông đi giày da đang ngồi đọc báo, còn có một người phụ nữ mặc quần áo màu đỏ, đội khăn trùm đầu màu đỏ." Tên mập nhớ lại: "Cách chúng ta không xa."

Giang Thành vỗ vỗ vai tên mập nói: "Bình tĩnh, vị trí cụ thể của bọn họ rốt cuộc ở đâu? Đang ngồi hay đang đứng? Có động tác gì đặc biệt không?"

Lời nói của Giang Thành dường như làm cho tên mập thêm bạo dạn, anh ta nuốt khan, run rẩy nói: "Người đàn ông đang đọc báo ngồi ở bên trái ghế cạnh lối đi, cách chúng ta năm hàng ghế."

"Người nữ đồ đỏ cũng đang ngồi, cô ấy ở bên phải, cạnh cửa sổ, cách chúng ta 4 hàng ghế."

"Sương mù ở dưới này mỏng hơn ở trên, cho nên có thể nhìn xa hơn." Hòe Dật thử nói, sau đó cúi xuống nhìn vị trí mà tên mập nói, quả nhiên đã nhìn thấy hai người.

"Người anh em Phú Quý." Sau khi Hòe Dật ngồi lên, thấp giọng phàn nàn: "Mắt mũi anh làm sao thế, đúng là có hai người không sai, nhưng anh tính sai khoảng cách rồi, người đàn ông cách chúng ta bốn hàng, người phụ nữ là cách chúng ta 3 hàng."

"Không thể nào chứ?" Tên mập cau mày, giọng không chắc chắn hỏi: "Chẳng lẽ là tôi nhìn nhầm sao?"

Nói xong, tên mập đang định cúi xuống xác minh thì bị Giang Thành dùng một tay tóm lấy, ngăn cản anh ta khom người cúi xuống.

Cùng lúc đó, trên mặt Giang Thành hiện lên một tia kỳ quái, hắn nhìn chằm chằm về phía phương hướng tên mập nói, trong lòng dâng lên một loại suy đoán đáng sợ.

"Bác sĩ?" Tên mập thì thầm hỏi. "Không cần nữa." Giang Thành dùng giọng như ra lệnh nói: "Nếu tôi không nói, từ nay về sau, hai người các anh không được phép cử động, dù chỉ một động tác, cũng không được phép phát ra âm thanh nào hết."

Hiếm khi thấy được vẻ mặt như vậy trên mặt Giang Thành, Hòe Dật và tên mập lập tức ngoan ngoãn, sau đó hai người ngồi thẳng trên ghế, chỉ dám dùng ánh mắt quan sát Giang Thành.

Hít sâu một hơi, Giang Thành bắt chước động tác lúc trước của tên mập, từ từ cúi người xuống nhìn về phía phương hướng có người đó.

Quả nhiên!

Khoảng cách giữa hai người lại càng gần hơn!

Người đàn ông xuất hiện cách họ ba hàng, nhưng người phụ nữ còn đáng sợ hơn, chỉ cách họ hai hàng.

Có vẻ như đây là quy luật, mỗi lần bị nhìn thấy, hai tên này sẽ tiếp cận bọn họ gần thêm một lần, mỗi lần một hàng.

Và khi bọn họ ngồi đến bên cạnh, thì sẽ có điều gì đó khủng khiếp xảy ra.

Về phần là chuyện gì, Giang Thành không biết, cũng không muốn biết.

Giang Thành không lập tức ngồi dậy, hắn muốn nắm bắt cơ hội này, tận lực quan sát đặc điểm của hai người này.

Bởi vì cả hai đều quay lưng về phía hắn nên không thể nhìn thấy khuôn mặt của bọn họ.

Người đàn ông mặc một bộ vest và đi một đôi giày da màu nâu, nhưng kiểu dáng của bộ vest và đôi giày da này tương đối cũ kỹ, như thể chúng đã có từ 20 năm trước.

Trên tay anh ta đang cầm một tờ báo, tựa như đang đọc tin tức trên đó, xuyên qua khe hở ở lưng ghế, Giang Thành chú ý đến trên tờ báo có hình ảnh, người đàn ông dường như đang nhìn chằm chằm vào những bức tranh trên đó.

Giang Thành theo bản năng cảm thấy bức ảnh này rất quan trọng, nhưng do ở quá xa nên không thể nhìn rõ.

Vì vậy, hắn chuyển ánh mắt và bắt đầu nhìn vào người phụ nữ mặc đồ đỏ.

Váy đỏ, khăn trùm đầu màu đỏ, giày thêu màu đỏ, màu đỏ tươi chói mắt trên người phụ nữ, váy cưới tiêu chuẩn của tân nương, nhìn có vẻ còn xa xưa hơn so với thời đại của người đàn ông.

Hai chân của người phụ nữ khép lại, nhìn từ phía sau, hai tay chắc hẳn Giang Thành đột nhiên cảm thấy muốn bước tới, vén chiếc khăn trùm đầu màu đỏ của cô ta lên.

Nhưng ý tưởng cực kỳ phi lý này đã bị lý trí dập tắt chỉ sau khi nó xuất hiện vài giây, nếu hắn thực sự làm điều này, vén chiếc khăn trùm đầu màu đỏ của tân nương lên, hắn sợ rằng tân nương sẽ dùng tay đập nát đầu lâu của mình mất.

"Không chọc được, không chọc được."

Sau đó, hắn cẩn thận quan sát đôi chân của tân nương, mặc dù bị váy đỏ che đi, nhưng xuyên qua khe hở hai bên váy đỏ, hắn vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy một đôi chân gầy trắng nõn, chủ yếu là còn dài.

Nhìn một hồi, Giang Thành bất đắc dĩ rời mắt đi quan sát đôi giày của người phụ nữ.

Đó là một đôi giày thêu màu đỏ, trên có thêu một con vật giống chim bằng sợi tơ xanh, nếu đoán không lầm thì đó chính là uyên ương.

Một lát sau, ánh mắt của Giang Thành chợt khựng lại.

Quan sát của hắn về người phụ nữ chỉ tiết hơn nhiều so với người đàn ông, không vì lý do gì khác ngoài việc hắn cảm thấy rằng người phụ nữ có vấn đề lớn hơn so với người đàn ông đọc báo.

Sự chăm chỉ của hắn đã được đền đáp, hắn đã tìm thấy một chiếc vòng dường như được làm bằng bạc trên mắt cá chân mảnh khảnh của người phụ nữ.

Một chiếc vòng bạc được đeo ở bàn chân trái, trên đó có cheo một chiếc chuông.

Sau khi thu hồi ánh mắt, Giang Thành chậm rãi ngồi dậy, đang tiếp tục suy nghĩ về vấn đề vừa rồi, đột nhiên nhìn thấy Hòe Dật và tên mập đang nhìn mình, sắc mặt rất khó coi.

"Xảy ra chuyện gì rồi?" Giang Thành hỏi.

Sau khi nghe được sự cho phép của bác sĩ, tên mập nói như thể đã được ân xá: "Bác sĩ, làm tôi sợ chết khiếp. Vừa rồi tôi nghe thấy phía sau có tiếng động, hình như có thứ gì đó đang tới, đồng thời còn mang theo một luồng gió, con gió đó lạnh lắm, giống như là cửa tủ đông đang mở vậy."

"Phía sau?" Giang Thành sau đó nhìn về phía sau, phát hiện bọn họ cũng bị sương mù bao phủ, càng đáng sợ hơn là A Triết, nữ áo đỏ cùng những người khác đã biến mất.

Sau khi được Giang Thành cho phép, tên mập là người đầu tiên quay đầu lại: "Chết tiệt, người đâu rồi?" chuyện gì đó với bọn họ, trong xe khắp nơi đều rất quỷ dị, tuyệt đối không chỉ có hai tên người đàn ông đang đọc báo và quỷ tân nương.

Nhưng nói như vậy, đám người A Triết có tận năm người, chuyện gì có thể khiến năm người này biến mất không một tiếng động như vậy?

"Hai người đừng di chuyển linh tinh, đặc biệt là không được cúi người xuống." Sau khi Giang Thành nhắc nhở, hắn một mình cúi xuống, nhưng lần này hắn nhìn về phía sau, nơi nữ áo đỏ cùng những người khác đã biến mất.

Nhưng lần này Giang Thành không nhìn thấy gì, ngay lúc hắn chuẩn bị rút lui, trong tầm nhìn của hắn đột nhiên có thứ gì đó động đậy.

Nó cách hắn khoảng 5 mét, là bên dưới một chiếc ghế.

Nín thở, Giang Thành dùng hết sức nhìn về phía đó, tựa như có một lực lượng nào đó đang âm thầm giúp đỡ hắn, sương mù mỏng đột nhiên tan đi một chút, sau đó khi hắn nhìn rõ ràng vật đó, đồng tử Giang Thành chợt co rút lại.

Còn Hòe Dật và tên mập ở bên trên đang cực kì căng thẳng, thì nhìn thấy thân thể bác sĩ bỗng nhiên run rẩy một cái.

Đó là một nửa khuôn mặt.

Quả thực chỉ có một nửa, nửa còn lại tựa hồ bị dã thú cắn, một con mắt còn lại đúng lúc nhìn về phía Giang Thành, môi hơi hé ra, giống như đang cầu cứu.

Đó là khuôn mặt của nữ áo đỏ.
Bình Luận (0)
Comment