Chương 665: Giúp đỡ
Chương 665: Giúp đỡChương 665: Giúp đỡ
Nhưng Giang Thành sẽ không cứu cô ta, nữ áo đỏ đã chết rồi, không phải là kiểu chết của người sau khi chết biến thành quỷ, mà với tư cách là một con quỷ thì cô ta đã chết.
Đồng tử nhìn về phía Giang Thành đã giãn ra, thân thể cứng ngắc của nữ áo đỏ thỉnh thoảng co giật một cái, như có thứ gì đó đang kéo đi, kéo cô ta vào trong màn sương mù phía sau xe.
Hiển nhiên, những người mất tích khác cũng chịu chung số phận như vậy.
Sau khi thân thể của nữ áo đỏ hoàn toàn biến mất, Giang Thành vẫn nhìn chằm chằm vào làn sương mù phía sau xe.
Hắn biết bên trong nhất định ẩn chứa thứ gì đó rất đáng sợ, mà sau khi thứ này giết chết nữ áo đỏ và những người khác, mục tiêu tiếp theo sẽ là bọn họ.
Nghe tin nữ áo đỏ đã chết, thân thể co ro trên ghế gỗ của tên mập không ngừng run rẩy, sắc mặt Hòe Dật càng là tái nhợt.
"Anh Giang." Hòe Dật ngẩng đầu, nhăn mặt nhìn Giang Thành nói: "Cái tên ở trong cánh cửa trên người tôi hình như đã sợ rồi, tôi đã gọi bao nhiêu lâu rồi, mà nó cũng không có phản ứng."
Điểm này sau khi lên xe không lâu, Giang Thành đã chú ý đến rồi, Vô cũng đã mất liên lạc, cánh cửa trong cơ thể hắn tựa như đã chìm vào giấc ngủ say.
Nhưng xem ra, nói rằng bị chiếc xe này trấn áp thì hợp lý hơn.
Các môn đồ có thể ngang tàng chính là ỷ vào sức mạnh của cánh cửa, bây giờ sức mạnh của cửa đã bị lấy đi, bọn họ cũng không khác gì người bình thường.
Ở một mức độ nào đó, bọn họ thậm chí còn nguy hiểm hơn cả người bình thường.
"Lạch cạch-"
"Lạch cạch-"
"Lạch cạch-"
"Lạch cạch-"...
Một âm thanh lạ phát ra từ phía sau xe, trong làn sương mù mờ mịt.
Ba người chợt trở nên cảnh giác, hai tai của tên mập dựng đứng lên. bóng người đó càng ngày càng đến gần, một khuôn mặt nhăn nheo thò ra từ trong sương mù.
Đó là một bà lão, trông bộ dạng chắc cũng phải gần trăm tuổi rồi, lưng gù, chống gậy.
Một chiếc túi vải màu xanh được trang trí bằng những bông hoa màu trắng treo trên phần cong của cây gậy.
Đôi chân của bà lão có vẻ không được tốt lắm, chỉ có thể tiến về phía trước bằng cách chà chân xuống đất.
Nhưng điều thực sự khiến mấy người nghẹt thở là bà lão mặc một thân màu đen, điều này khiến mọi người có ấn tượng đầu tiên rằng đó là bộ quần áo mà người chết mặc trong đám tang.
Xem ra không còn nghi ngờ gì nữa bà lão cũng là một con quỷ.
Khi bà lão đến gần, Giang Thành cảm thấy nhiệt độ xung quanh đang nhanh chóng giảm xuống.
Tên mập không dám nhìn bà lão, chỉ có thể không ngừng nháy mắt với Giang Thành, như thể có chuyện quan trọng muốn nói, nhưng lại lo lắng bị bà lão phát hiện, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên.
Giang Thành khẽ gật đầu với tên mập, hắn hiểu ý của tên mập.
Điều anh ta muốn nói là cơn gió lạnh trước đây cũng như thế này.
Nữ áo đỏ chính là đã biến mất sau khi cơn gió lạnh đi qua.
Hòe Dật trong lòng thầm cầu nguyện, bà lão trông có vẻ không ổn này chỉ là đi ngang qua, hoặc là ăn no rồi ra ngoài đi dạo một chút thôi.
Nhưng còn không đợi anh ta cầu nguyện xong, bà lão đã dừng lại, sau đó từ từ quay người lại, run rẩy ngồi xuống.
Vừa vặn ngồi đối diện với Hòe Dật, chỉ cần anh ta quay đầu lại là có thể nhìn thấy khuôn mặt của bà lão.
Điều khiến Hòe Dật càng đau lòng hơn là anh ta không biết bà lão thích mình ở điểm gì, thậm chí đến cơ hội giả chết cũng không cho anh ta, vừa mới ngồi xuống, đã bắt đầu quấy rối anh ta.
"Chàng trai trẻ." Bà lão lên tiếng, giọng nói khàn khàn như vừa bị đào lên khỏi lòng đất, trong nháy mắt, xung quanh lạnh lẽo hơn gấp đôi.
Hòe Dật ngồi thẳng người, nhìn thẳng về phía trước, không nói tiếng nào, nhưng đôi chân vẫn lộ rõ sự căng thẳng trong lòng, run rẩy như sợi mì.
Tên mập nhìn chằm chằm vào lưng ghế trước mặt, chậm rãi dịch chuyển mông, cách Hòe Dật ra một khoảng. giọng điệu khá khách sáo: "Làm phiền cậu giúp bà lão này một việc."
Một lúc sau Hòe Dật vẫn không có phản ứng gì.
Nhìn thấy cảnh này, bà lão có vẻ có chút bất mãn, giơ cây gậy lên chọc vào eo của Hòe Dật, vừa chọc vừa nói: " Chàng trai trẻ, cậu đừng có mà giả vờ không nghe thấy, tôi biết là cậu đang nghe, làm phiền cậu giúp bà lão này một việc."
Thấy mình không thể trốn thoát, Hòe Dật quay đầu lại như vừa tỉnh dậy, nhìn bà lão với ánh mắt nghỉ hoặc và bối rối, một lúc sau, anh đưa tay ra, chỉ chỉ vào tai mình, rồi vẫy tay với bà lão, lộ ra vẻ đáng thương.
"Tai cậu không nghe thấy sao?" Bà lão mặt không biểu cảm hỏi.
Hòe Dật gật đầu liên tục khi nghe điều này.
Bà lão lại liếc Hòe Dật thêm vài cái, có lẽ ánh mắt chân thành của Hòe Dật đã khiến bà cảm động, đúng lúc bà lão nhìn đi nơi khác, đang chuẩn bị tìm đến tên mập ở gần nhất thì tên mập đã lên tiếng trước, hất hàm nói: "Người anh em Hòe Dật, sao anh có thể nói dối một bà lão vậy? Bà lão nhờ anh giúp đỡ là cho anh thể diện rồi, anh đừng có không biết đối nhân xử thế."
"Bà ơi, bà có việc gì thì cứ tìm một mình anh Hòe Dật là được rồi." Nói xong, tên mập vỗ nhẹ vào chân Hòe Dật, sau đó thu hồi ánh mắt, tiếp tục ngơ ngác nhìn chằm chằm vào lưng ghế trước mặt.
Bà lão thu hồi lại tầm nhìn, ánh mắt nhìn chằm chằm Hòe Dật dần dần trở nên lạnh lùng, sắc mặt dần trắng bệch bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, giống như máu đã rút cạn.
"Bà tổ ơi." Giọng Hòe Dật run run, lập tức thức thời chủ động hỏi: "Vừa rồi cháu chỉ đùa chút xíu với bà cho vui thôi, bà đừng để ý nhé, bà có việc gì cần cháu giúp sao?"
Nghe Hòe Dật nói như vậy, tâm tình của bà lão mới ổn định lại, sau đó tựa hồ như bị cuốn vào một loại ký ức nào đó, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Đứa cháu gái của tôi đã mất tích rồi, nhưng có cố gắng tìm thế nào cũng không thể tìm thấy, tôi lo con bé xảy ra chuyện, những người tốt bụng, các cậu có thể giúp tôi được không?"
"Cháu gái của bà mất tích rồi?" Hòe Dật cau mày, anh ta đang muốn nói gì đó, thì giọng nói của Giang Thành chợt vang lên: "Mất tích ở đâu?"
"Ở trường học của con bé." Bà lão mở miệng, trong giọng nói có chút tự hào: "Năm nay con bé mới bước vào đại học."
"Đại học..." Giang Thành suy nghĩ một chút, tiếp tục hỏi: "Bà có biết cụ thể là trường đại học ở đâu, và mất tích vào khi nào?" Nghe được câu hỏi của Giang Thành, đôi mắt đục ngầu của bà lão càng trở nên bối rối, bà dường như biết rất ít về tình hình mất tích của cháu gái mình: "Tôi không biết... Tôi đã hỏi qua, nhưng không ai nói cho tôi biết."
Bà lão nhìn rất đáng thương, nhưng Giang Thành vẫn từ chối: "Bà ơi, bà nắm được quá ít tình hình, năng lực của chúng cháu cũng có hạn, hay là bà hãy hỏi những người khác trên xe đi?"
Vừa dứt lời, bà lão đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm ba người Giang Thành: "Các cậu không muốn giúp tìm cháu gái của tôi, có phải không?"
Tên mập nhìn thấy cảnh này cả kinh, vội vàng giải thích: "Bà ơi, không phải là chúng cháu không giúp, mà là chúng cháu không cách nào giúp được. Chúng cháu thật sự rất thông cảm với bà, cũng biết bà đang lo lắng, nhưng khả năng của chúng cháu có hạn, chắc bà cũng hiểu."
"Ngụy biện!" Bà lão đột nhiên thay đổi bộ mặt, khuôn mặt nhăn nheo từ từ nứt ra, lộ ra phần thịt teo tóp bên trong.
"Đều là ngụy biện! Các người cũng giống như năm người vừa nãy, chính là không chịu giúp ta tìm cháu gái!"