Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 669 - Chương 669: 5 Địa Điểm Đều Cần Phải Đi?

Chương 669: 5 địa điểm đều cần phải đi? Chương 669: 5 địa điểm đều cần phải đi?Chương 669: 5 địa điểm đều cần phải đi?

"Dường như trên thế giới này, chỉ có em là nhớ đến bọn họ."

"Đừng lo lắng, chúng ta tin em, nhưng cần em phải kể lại toàn bộ ngọn ngành câu chuyện một cách chỉ tiết cho chúng ta." Người phụ nữ trước đó nói Giang Thành là người mới lên tiếng, cô ấy họ Thẩm, tên cô ấy là Thẩm Mộng Vân.

"Chuyện này xảy ra cách đây nửa tháng." Viên Tiêu Di nhớ lại: "Năm người bạn của em lần lượt là Xa Tâm Ngữ, Triệu Văn Đình, Tưởng Yên Nhiên, Thư Văn Lâm và Đồng Kiến Huệ."

"Tiểu Ngữ, Tiểu Đình, Tiểu Nhiên, Tiểu Lâm, Tiểu Huệ." Giang Thành lặp lại và gật đầu, nhìn Viên Tiêu Di hỏi ý kiến: "Gọi bọn họ như vậy có được không?"

Thực ra hắn chính là cảm thấy thật phiền phức.

"Được." Viên Tiêu Di gật đầu.

"Sáu người chúng em là bạn bè rất tốt, bởi vì bọn họ cũng giống như em, đều có một sở thích rất đặc biệt. Chúng em... chúng em đều rất hứng thú với những loại chuyện kia." Nói đến đây, Giang Thành mới chú ý tới một chút mất tự nhiên thoáng qua lướt qua khuôn mặt của Viên Tiêu Di.

"Loại chuyện gì?" Có người truy hỏi.

"Sự kiện linh dị, chúng em tự phát thành lập một câu lạc bộ. Cứ mỗi tối thứ sáu, chúng em sẽ tụ tập lại với nhau, sau đó chia sẻ những câu chuyện linh dị mà mình mang đến."

Viên Tiêu Di nhỏ giọng giải thích: "Chắc là các anh cũng nên hiểu, một trường học bình thường sẽ không ủng hộ sự tồn tại của những câu lạc bộ như vậy."

Nghe Viên Tiêu Di nói xong, sắc mặt mọi người đều trở nên đặc sắc.

Giang Thành lập tức nghĩ tới mấy người A Triết và nữ áo đỏ, bọn họ chính là nhận được lời mời tới đây, trong đó quy định mỗi người phải kể một câu chuyện linh dị.

"Nếu đã là câu lạc bộ thì nhất định phải có quy tắc, đúng không." Giang Thành thăm dò.

Viên Tiêu Di gật đầu: "Anh nói đúng, trước khi kết thúc mỗi lần tụ họp, chúng em đều sẽ chọn ra câu chuyện đáng sợ nhất trong ngày hôm đó, sau đó người kể chuyện đó có thể yêu cầu người khác làm điều gì đó trong khả năng của họ." nói.

Mọi người đều không có gì đáng ngạc nhiên với kết quả này, bởi vì cho dù là trò chơi hay lời nguyền rủa thì chỉ có người chiến thắng mới có thể sống sót.

Điều mà mọi người thực sự quan tâm chính là yêu cầu của Viên Tiêu Di sau khi đã giành chiến thắng.

"Em đã đưa ra yêu cầu gì vậy?" Tên mập nhịn không được hỏi.

Viên Tiêu Di vốn đang bình tĩnh lập tức trở nên kích động, cô đau khổ tóm tóc, sự tuyệt vọng trên mặt hoàn toàn không thể che giấu: "Đều tại em, em không nên đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng em ... nhưng em không có ác ý, em chỉ... chỉ là..."

"Ai mà ngờ được rằng bọn họ đã biến mất từ sau đêm đó?"

"Chẳng lẽ sự biến mất của những cô gái đó có liên quan đến yêu cầu của Viên Tiêu Di sao?" Giang Thành bối rối, nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn Viên Tiêu Di tràn đầy cảm thông và thương cảm, hắn đặt tay lên vai cô an ủi: "Đừng lo lắng, bây giờ không phải chỉ có một mình em đi tìm kiếm nữa, mà chúng ta cũng sẽ giúp em."

"Cám ơn, cám ơn mọi người đã hiểu cho em." Tâm tình của Viên Tiêu Di thất thường trầm trọng, mọi người cũng không ai dám kích thước cô nữa.

Cứ như vậy vài phút trôi qua, khi tâm trạng của Viên Tiêu Di đã bình tĩnh hơn, câu chuyện mới lại tiếp tục: "Những câu chuyện mà năm người bọn họ mang đến ngày hôm đó đều là những câu chuyện linh dị được lưu truyền từ lâu trong khoa trong viện của họ."

"Tiểu Ngữ đến từ viện Mỹ thuật, câu chuyện cô ấy kể có liên quan đến Phòng Điêu khắc."

"Tiểu Đình đang học y khoa, câu chuyện cô ấy kể xảy ra trong tòa nhà y học của họ."

"Tiểu Nhiên ở trong đội lặn của trường, câu chuyện cô ấy kể xảy ra ở bể bơi vào lúc đêm khuya."

"Tiểu Lâm là viện thể dục, câu chuyện cô ấy kể diễn ra ở thao trường phía đông của trường."

Nghe vậy, Thẩm Mộng Vân khẽ cau mày, ngắt lời nói: "Lúc tới đây tôi đã nhìn thấy thao trường của trường học, nếu tôi nhớ không nhầm thì là ở phía tây của trường học."

Viên Tiêu Di gật đầu và giải thích: "Cái chị nhìn thấy là thao trường mới, được xây dựng gần đây. Ở phía đông vẫn còn có một thao trường cũ, nơi đó rất va và hẻo lánh. hầu như chẳng có mấyv naười đến đá" "Là vậy sao." Thẩm Mộng Vân gật đầu, ra hiệu cho cô tiếp tục.

Đã nhắc đến bốn người rồi, nếu nhớ không lầm thì cô gái cuối cùng còn lại tên là Tiểu Huệ.

Dường như sau khi bị cắt ngang, Viên Tiêu Di chỉnh lí lại suy nghĩ của mình một chút, mới tiếp tục nói: "Tiểu Huệ là học bá, ngoài việc đến lớp và tham gia các hoạt động của câu lạc bộ, cô ấy hầu như dành cả ngày trong thư viện. Câu chuyện cô ấy kể cũng là xảy ra trong thư viện."

Nói xong những điều này, Viên Tiêu Di cúi đầu: "Yêu cầu mà em đưa ra là bọn họ đến nơi xảy ra câu chuyện linh dị mà mình đã kể, chụp một bức ảnh, đi một mình, vào nửa đêm." Giọng nói của Viên Tiêu Di càng lúc càng nhỏ, dường như cũng biết yêu cầu của mình có hơi quá đáng.

Tên mập tưởng tượng ra khung cảnh lúc đó: phòng điêu khắc lúc đêm khuya, thư viện trống trải và im lặng, sân thao trường cũ bị bỏ hoang, tòa nhà y tế trống rỗng, bể bơi lúc nửa đêm...

Những nơi này nghe thôi đã thấy rùng rợn, mấy cô nữ sinh này còn thực sự dám đi một mình đến đó chụp ảnh sao?

Đúng là chưa bao giờ chết mà...

Tên mập đặt mình vào hoàn cảnh đó, đã tự tưởng tượng ra không dưới 10 cách để bị quỷ giết, sau đó cả người đều cảm thấy thật tồi tệ.

Bây giờ xem ra tình thế đã sáng tỏ, năm cô gái này đã biến mất sau khi một mình đi đến năm địa điểm này.

Mà cháu gái của bà lão mà bọn họ đang tìm kiếm chính là một trong năm người này.

Điều khiến mọi người lo lắng nhất là vì không thể xác nhận đâu là người mình đang tìm kiếm nên chỉ cả 5 địa điểm này bọn họ đều phải đích thân đến một chuyến.

"Cách trừng phạt này cũng là truyền thống của câu lạc bộ các em à?"

Một giọng nói không phải âm cũng chẳng phải dương vang lên, là một người đàn ông khác chưa từng nói chuyện qua, trông còn rất trẻ, tóc mái trước trán vừa nhỏ vừa dày, gần như che mất đôi mắt.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, người đàn ông này đã mang đến cho tên mập một cảm giác rất kỳ quái, khiến anh ta bài xích theo bản năng, qua lớp tóc mái kia, bạn thậm chí không thể biết được anh ta có đang nhìn mình hay không.

"Nếu như không phải, tôi muốn biết làm sao mà em có thể nghĩ ra chủ ý tuyệt diệu đến như vậy?" Người đàn ông nhếch khóe miệng lên, nhấn manh hai chfƒ " tuyêt diêu" "Vương Kỳ, chú ý thái độ trong lời nói của mình." Người đàn ông trung niên không khỏi cau mày.

Viên Tiêu Di rõ ràng là nhân vật manh mối then chốt, không ai muốn nhìn thấy niềm tin mà họ vừa thiết lập với cô đã bị Vương Kỳ phá hủy.

"Hi hi." Bị mắng xong, Vương Kỳ cũng không tức giận, đôi mắt giấu dưới tóc mái không biết đang nhìn cái gì, chút sau mới nói: "Tôi chỉ nói đùa một câu thôi mà, chắc là sẽ không có ai nhỏ mọn đến mức coi nó là thật chứ."

Viên Tiêu Di nhìn anh ta, nói: "Anh nói không sai, đây không phải là truyền thống của câu lạc bộ chúng em, là quyết định của mình em."

"Em..." Viên Tiêu Di dừng lại một chút, cuối cùng dường như đã hạ quyết tâm, lấy hết can đảm nói: "Là em muốn thông qua chuyện này, giải tán hoàn toàn câu lạc bộ!"

Lời này vừa nói ra, mọi người đều có vẻ mặt khác nhau, Vương Kỳ dường như có hứng thú sau khi bị người đàn ông trung niên mắng, đôi mắt giấu dưới tóc mái trở nên kỳ quái.

"Tại sao?" Có người truy hỏi.

"Bởi vì nhà trường đã biết về câu lạc bộ của chúng em, bọn họ cho rằng một câu lạc bộ như vậy không nên tồn tại trong khuôn viên trường đại học, nếu như bị truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng không tốt đến trường học."
Bình Luận (0)
Comment