Chương 670: Câu lạc bộ truyện kinh dị
Chương 670: Câu lạc bộ truyện kinh dịChương 670: Câu lạc bộ truyện kinh dị
"Các giáo viên trong trường học bởi vì chuyện này đã đến tìm chúng em rất nhiều lần, lúc đầu chúng em không đồng ý giải tán vì đó là quyền tự do của chúng em, hơn nữa cũng không ảnh hưởng đến người khác".
"Nhưng sau đó, có một giáo viên đã tới tìm riêng em." Lúc này, giọng nói của Viên Tiêu Di cũng trở nên nhỏ hơn, như thể có điều gì khó nói.
"Giáo viên đó nói với em rằng, em khác với năm người bọn họ, gia đình em xuất thân từ nông thôn, em có thể đến đây học vì nhà trường đã miễn học phí cho em, còn cấp cho em một khoản học bổng".
"Giáo viên đó nhắc nhở em, lãnh đạo nhà trường bởi vì chuyện này vốn đã không vui rồi, cô ấy nói với em phải có lòng biết ơn, phải biết ơn nhà trường".
"Còn nói rằng, nếu... nếu như câu lạc bộ này còn tiếp tục tồn tại thì em sẽ mất tư cách xét tuyển học bổng năm nay."
"Nhưng em... nhưng em thực sự không ngờ rằng bọn họ sẽ xảy ra chuyện!" Viên Tiêu Di bắt đầu kích động, đôi vai cũng run rẩy theo: "Em chỉ nghĩ là muốn bọn họ đi đến nơi có tin đồn về câu chuyện kinh dị kia xem, chỉ cần bọn họ phát hiện không có chuyện gì hết, vậy thì tin đồn cũng sẽ bị xua tan."
"Dù sao đó cũng chỉ là truyền thuyết, là những chuyện vu vơ không có căn cứ, tuy rằng em cũng thích những câu chuyện kinh dị, nhưng em cũng biết rõ, đó đều giả!"
"Chỉ cần bọn họ chịu thừa nhận những sự kiện linh dị trong trường học đều là giả, vậy thì câu lạc bộ này cũng không còn ý nghĩa để tồn tại nữa."
Những lời sau đó Viên Tiêu Di không nói gì nữa, nhưng mọi người đều hiểu, chỉ cần câu lạc bộ giải thể, cô sẽ có thể nhận được sự thuận tiện từ nhà trường và tiếp tục học tập ở đây một cách yên ổn.
Nhưng kết quả là... những người đi tìm truyện kinh dị thật sự đã xảy ra chuyện, từ đó biến mất khỏi thế giới này.
Có lẽ Viên Tiêu Di cũng không ngờ rằng những sự kiện linh dị này thực sự tồn tại, quả thực có một số tồn tại mà cô không thể hiểu được ẩn giấu trong bóng tối của thế giới này.
Mà năm người bạn mất tích của cô đã gặp phải những thứ này.
Nói cách khác, những câu chuyện bọn họ kể nói không chừng đều là có thật.
Nahĩ đến đâv Giana Thành hơi eiất chšt noán †av ánh mắt †rand nháv mắt cũng thay đổi, hắn đột nhiên ý thức được, câu chuyện mà A Triết và nữ áo đỏ kể cách đây không lâu cũng là sự thật, hơn nữa đều là những chuyện mà chính bọn họ đích thân trải qua.
Giữa chuyện này... liệu có mối liên hệ nào không?
Suy nghĩ một chút, Giang Thành thuyết phục: "Đây không phải lỗi của em, em cũng đừng quá tự trách mình. Em chỉ là một học sinh bình thường, nếu anh là em, cũng sẽ đưa ra lựa chọn như vậy, dù sao cũng không ai biết cuối cùng chuyện gì sẽ xảy ra."
Nghe thấy Giang Thành sẽ nói như vậy, trong đôi mắt ảm đạm của Viên Tiêu Di có chút sáng lên: "Thật không? Anh không cảm thấy là em đã hại bọn họ?"
"Chuyện đã xảy ra rồi, bây giờ có truy cưú nguyên nhân, cũng hoàn toàn vô nghĩa. Về việc liệu có phải là cô làm hại bọn họ hay không, chẳng lẽ trong lòng cô không tự biết sao?"
Suy nghĩ thì là như vậy, nhưng trên mặt lại hiện ra một thái độ khác, Giang Thành cúi xuống, sờ đầu Viên Tiêu Di, dùng ánh mắt khẳng định động viên cô, dịu dàng nói: "Đương nhiên không, em là một đứa trẻ ngoan, đừng đặt hết áp lực lên chính bản thân mình, xin hãy... hãy để anh được giúp em chia sẻ nó."
Ánh sáng trong mắt Giang Thành dường như xua tan sương mù trong lòng Viên Tiêu Di, đối phương nhìn khuôn mặt hắn, phải rất lâu sau mới định thần lại: "Cảm ơn anh, có sự giúp đỡ của anh, chúng ta nhất định sẽ tìm được bọn họ, chứng minh bọn họ có tồn tại!"
Sau khi xoa đầu Viên Tiêu Di một cách trìu mến, Giang Thành ra hiệu cho cô nói tiếp, quan trọng là phải càng chỉ tiết càng tốt.
"Đúng rồi." Giang Thành nhắc nhở: "Nếu như các em đã thành lập câu lạc bộ, hẳn là cũng có một nơi để các thành viên câu lạc bộ tụ tập, đúng không."
Viên Tiêu Di gật đầu liên tục: "Có, có chứ, ở trong trung tâm hoạt động sinh viên."
Nghe vậy, Hòe Dật nhận ra có gì đó không ổn, nghỉ ngờ hỏi: "Các em dám chọn địa điểm tổ chức hoạt động câu lạc bộ ở trung tâm hoạt động à?"
Viên Tiêu Di trước đó nói rằng trường học không hỗ trợ họ, bây giờ cô ấy nói rằng địa điểm tụ họp của câu lạc bộ là ở trung tâm hoạt động, đây không phải là một cái tát tự vả vào chính mặt mình hay sao?
Thấy mọi người nghỉ hoặc, Viên Tiêu Di tỏ vẻ có lỗi, lập tức giải thích: "Không phải như các anh nghĩ đâu, tuy rằng chúng em tụ tập ở trung tâm một căn phòng kín đáo, bên trong nhà kho bỏ hoang."
"Không có ai đến đó cả, mà chúng em cũng chỉ đến đó vào mỗi tối thứ Sáu hàng tuần."
"Nhà kho bỏ hoang..." nghe có vẻ không phải là một nơi tốt, nhưng vì nhiệm vụ nên mọi người vẫn chuẩn bị sẽ đi xem một chút.
Người đàn ông trung niên lại hỏi: "Em có thể dẫn chúng ta đến đó xem một chút được không?"
Vốn dĩ chỉ là một câu hỏi rất đơn giản, nhưng Viên Tiêu Di lại lộ ra vẻ mặt xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Nếu như em đi, sẽ lập tức bị người ta phát hiện ra."
Lúc này mọi người mới ý thức được, bây giờ đã không giống như trước nữa, Viên Tiêu Di rất nổi tiếng trong trường học, phỏng chừng ngay khi cô xuất hiện ở trung tâm hoạt động, các giáo viên đều sẽ biết.
Hiện tại, Giang Thành và những người khác mới đến thế giới này, bọn họ vẫn chưa muốn xung đột với các giáo viên trong trường.
"Vậy thì em hãy vẽ cho chúng ta một bản đồ." Giang Thành lùi lại nói: "Đánh dấu vị trí nhà kho vào đó."
Lần này Viên Tiêu Di đồng ý ngay, cô mở khóa cặp, lấy ra một cuốn vở, vẽ bản đồ chỉ đường lên đó, vẽ xong cô xé trang giấy đưa cho Giang Thành: "Có một việc em cần phải nhắc nhở các anh, sau khi bọn họ mất tích, em đã từng đến đó, nhưng nó đã hoàn toàn thay đổi rồi."
Nhắc tới đây, trong mắt Viên Tiêu Di có chút mịt mờ: "Không hiểu vì sao, mọi thứ bên trong đều đã bị thay thế. Mọi dấu vết tồn tại trước đây của nó đều đã biến mất. Hiện tại nó được dùng làm phòng ăn trưa cho giáo viên thể dục."
"Chỉ cần đã từng thật sự tồn tại, nhất định sẽ để lại dấu vết." Suy nghĩ của Thẩm Mộng Vân nhất quán với Giang Thành.
Cô nói với Viên Tiêu Di: "Xin hãy kể chỉ tiết cho chúng ta cách bố trí nhà kho khi đó, đặc biệt là những thứ liên quan đến câu lạc bộ truyện kinh dị"
Viên Tiêu Di bắt đầu nhớ lại, cô lo lắng lúc cô nói bọn họ sẽ không nhớ nên cô tiếp tục vừa vẽ vừa nói vào sổ, theo những gì cô nói, mọi người đều đã có hiểu biết sơ bộ về cách bố trí của nhà kho.
Sau khi xin mảnh giấy này, mọi người chuẩn bị rời đi, nếu như bị người khác bắt gặp bọn họ ở cùng với Viên Tiêu Di, sẽ gây ra rắc rối không đáng có.
Suv cho cùng thân nhân thưc sư của Giang Thành chỉ là mêt sinh viên chuyển trường chứ không phải chủ nhiệm Giang đầy quyền lực.
Nhưng ngay lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, Viên Tiêu Di vừa rồi còn do dự liền ngăn cản bọn họ, ngập ngừng nói: "Em sợ nếu các anh đi đến nhà kho, nhìn thấy bên trong không có dấu vết gì thì sẽ không tin em, em... em vẫn còn một bằng chứng rất quan trọng chứng minh rằng những gì em nói là sự thật."
Sau khi Viên Tiêu Di mở miệng, dường như nghĩ đến điều gì đó, nhưng lại không dám nói ra, cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bấm vào màn hình vài lần, màn hình đang sáng lên đột nhiên tối đi.
Giang Thành và nhóm người tiến lại gần hơn, phát hiện ra bên trên là một bức ảnh.
Bối cảnh rất tối, được chụp vào ban đêm.