Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 671 - Chương 671: Trình Diễn Tài Năng

Chương 671: Trình diễn tài năng Chương 671: Trình diễn tài năngChương 671: Trình diễn tài năng

Dưới ánh sáng và bóng tối mờ ảo, có một chiếc kệ rât cao, gần đó còn có bóng phản chiếu, giống như mặt hồ.

"Đây là..." Tên mập từ từ mở to mắt ra.

"Là bể bơi." Viên Tiêu Di nói.

Không ai ngờ rằng, trong điện thoại di động của Viên Tiêu Di lại có một bức ảnh chụp ở bể bơi vào đêm khuya!

"Em biết mọi người muốn hỏi cái gì, giống như những gì mọi người nghĩ, là Tiểu Nhiên gửi cho em." Viên Tiêu Di hít sâu một hơi, nhìn về phía đám người trước mặt, thấp giọng nói: "Là sau khi cô ấy mất tích."

Nếu như nhớ không nhầm thì Tiểu Nhiên này chính là cô gái đến bể bơi một mình vào đêm khuya để chụp ảnh rồi sau đó mất tích.

"Cô ấy đã chụp được ảnh rồi?" Hòe Dật cảm thấy da đầu tê dại.

Viên Tiêu Di nghe xong không có phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bức ảnh, như bị quỷ ám: "Mọi người... mọi người nhìn đây."

Vị trí ngón tay của Viên Tiêu Di chỉ là ở rìa bức ảnh, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể nhận ra, ở đó có một đường nét mơ hồ, như đang nằm trên một chiếc kệ rất cao.

Ở trên phần đầu kệ có một cái bục nhỏ, bên trên lộ ra một chút thứ gì đó màu trắng.

Ngón tay của Viên Tiêu Di run rẩy, cô phóng to bức ảnh ra, không phải đột ngột mà là từ từ, như thể đang cho mình chút thời gian tạm dừng.

Ngay sau khi phóng to lên mức tối đa, bên trong đám người chợt vang lên tiếng hít sâu lạnh lẽo.

Đó là một đôi chân, trắng đến mức có thể nhận ra trong bóng tối, đứng trên bục nhảy xuống nước trên cao.

"Tiểu Nhiên... Thật sự là đã chụp được những thứ đó." Có người tự nói với mình.

Ngoài Vương Kỳ ra, còn có một thanh niên khác có giọng nói rất yếu ớt.

Giang Thành nhớ anh ta tên là Văn Lương Sơn.

Dường như lời nói của Văn Lương Sơn đã chạm đến cô, Viên Tiêu Di đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu: "Em biết nếu nói ra có thể mọi người cũng sẽ không tin, sáng sớm... sáng sớm hôm nào em cũng nhận đực tỉn nhắn ai đến của bon ho. nâi dung đều aiếng hêt nhau! "Đều là những bức ảnh chụp, ở bể bơi, thư viện, sân thao trường bỏ hoang, tòa nhà y tế, và phòng điêu khắc!"

"Hơn nữa mọi người có biết không, mỗi khi em tỉnh dậy sau một giấc ngủ, những bức ảnh này lại biến mất, cứ như thể nó chưa từng xảy ra vậy."

"Trừ khi em không ngừng liên tục nhớ lại, ép buộc mình phải nhớ lại hình dáng của bọn họ, những lời bọn họ đã nói với em, những bức ảnh mới xuất hiện trong chốc lát, nhưng sau đó lại biến mất."

"Em sắp bị bọn họ làm cho phát điên rồi!" Viên Tiêu Di đau đớn túm lấy tóc mình, mấy sợi tóc ở giữa ngón tay đều bị bứt gãy: "Bọn họ đều trách em, trách em tại sao lại bảo bọn họ đi tới nơi nguy hiểm như vậy!"

"Chuyện duy nhất em có thể làm bây giờ là tìm ra bọn họ, chứng minh rằng bọn họ là đã từng tồn tại trên thế giới này."

"Em có thể cảm giác được, bọn họ không hề chết, bọn họ chỉ là bị giấu đi, bị những thứ kinh khủng kia giấu đi, ở một nơi rất khó tìm thấy, chờ em đi cứu bọn họ."

"Nếu như em cũng quên mất bọn họ, vậy thì bọn họ mới thật sự chết!" Viên Tiêu Di đã có chút cuồng loạn.

Có vẻ như những đau khổ mà cô phải chịu đựng trong khoảng thời gian này đã nằm ngoài sức tưởng tượng của bọn họ, ban ngày bị những người xung quanh coi như kẻ mắc chứng hoang tưởng, ban đêm lại bị hành hạ giày vò bởi những bức ảnh kia.

Hôm nay bọn họ đã thu thập đủ nhiều tin tức rồi, nếu còn tiếp tục hỏi, tất cả mọi người đều lo lắng Viên Tiêu Di sẽ suy sụp mất, nên sau một hồi an ủi vội vàng nói lời tạm biệt.

Hiện tại trời vẫn còn sớm nên mọi người tranh thủ đi dạo quanh khuôn viên trường, cũng coi như là đi tìm hiểu trước về thế giới mà mình đến này.

Tên mập vẫn còn khao khát về khuôn viên trường đại học, nhưng Giang Thành đã phá vỡ giấc mơ của anh ta chỉ bằng vài lời nói, sau đó đe dọa anh ta bằng bể bơi và tòa nhà y tế, thậm chí còn suy đoán rằng có thể có một nghĩa trang bên dưới trường học, vì cần phải trấn áp các oan hồn nên mới xây dựng một ngôi trường bên trên.

Giang Thành có năng khiếu kể chuyện độc nhất vô nhị, thỉnh thoảng cũng có hiệu ứng âm thanh của riêng mình, tên mập sửng sốt một hồi, thậm chí Văn Lương Sơn còn rụt cổ lại, vẻ mặt buồn bã cầu xin hắn đừng nói nữa.

"Nghiêm túc một chút, anh càng làm như vậy, càng chứng tỏ trong lòng đang sợ hãi." Thẩm Mộng Vân nhịn không được, nhắc nhở hắn. người ta còn lâu mới thế!"

Biết Giang Thành không đáng tin cậy, Thẩm Mộng Vân cũng không thèm để ý tới hắn, đi tới trước mặt người đàn ông trung niên, hai người vừa đi vừa thảo luận nhiệm vụ tiếp theo.

Giang Thành sau khi nhìn thấy, lại không biết xấu hổ sáp tới.

Khi bọn họ rễ vào một góc, đi qua trước một tòa nhà giảng dạy, tình cờ gặp một người đang đi ra từ cửa trước, hai nhóm người va vào nhau.

Một lúc sau, biểu cảm của mọi người đều trở nên đặc sắc.

Người này không ai khác chính là vị giáo sư già mà bọn họ đã vừa vào học ké tiết vừa rồi.

Giáo sư già ăn mặc giản dị, trong tay cầm một cái túi vải, bên trong lộ ra một chiếc la bàn màu vàng, vừa nhìn thấy đám người Giang Thành, ánh mắt cũng trở nên rất đặc sắc.

Giang Thành tim đập thình thịch: Chết tiệt, thôi xong rồi!"

Nhưng bây giờ muốn quay đầu bỏ chạy đã muộn rồi, Giang Thành dẫn đầu làm gương, khom lưng cúi đầu thật sâu trước giáo sư già: "Xin chào giáo sư, động lực học chất lỏng mà thầy dạy hôm nay rất thú vị, chúng em đã học được rất nhiều."

Giáo sư già chỉnh lại kính đọc sách, nhìn Giang Thành từ trên xuống dưới, trên mặt mỉm cười nói: "Tôi không dám nhận, chủ nhiệm anh mau mau đứng lên."

Mọi người:"?2?"

Tên mập mở to mắt: "... Không ngờ lại là một ông già không đứng đắn."

Không ngờ Giang Thành mặt không đỏ, tim không đập, sau khi đứng thẳng người dậy, cực kì tự nhiên tiếp lời: "Thật ngại quá, đã khiến giáo sư thầy chê cười rồi, nhưng em đây thực sự rất phẫn nộ, tại sao tiết học của thầy thú vị như vậy, nhưng học sinh phía dưới lại lãnh đạm đến thầy đến thế."

"Em thay mặt cho hành vi của đám thô lỗ đó xin lỗi thầy, nhưng nếu lần sau lại để em gặp phải chuyện đó, em vẫn sẽ không thể chịu đựng được, xin thầy hãy hiểu cho."

Ánh mắt của Thẩm Mộng Vân nhìn Giang Thành trở nên kỳ quái.

Giáo sư nhìn Giang Thành bằng ánh mắt khó hiểu, ước chừng 4,5 giây sau, giáo sư mở túi vải lấy ra một cuốn sổ tay màu đen có phần sờn rách, tay còn lại lấy ra một cây bút: "Cậu tên là gì?" sắp gặp phiền toái rồi, trong số đó, Văn Lương Sơn thậm chí còn lộ ra vẻ mặt hả hê.

Giang Thành hít sâu một hơi, lấy ra thái độ bình tĩnh 'cho dù có dùng kiếm và rìu ném vào ta, ta cũng sẽ không hối hận': "Em xin phép được trả lời giáo sư, em tên là Văn Lương Sơn."

Văn Lương Sơn: "Tao *mày*!"

Nhưng Văn Lương Sơn còn chưa kịp đưa ra hành động, Tên mập và Hòe Dật một trái một phải đã khống chế anh ta, sau đó bịt miệng kéo về phía sau.

May mắn thay, sự chú ý của vị giáo sư già đều tập trung vào Giang Thành, không hề quan tâm đến những gì đang xảy ra xung quanh mình.

Sau khi ghi tên Giang Thành, vị giáo sư già cất cuốn sổ và gật đầu với Giang Thành: "Cậu bé này, cậu rất gan dạ, tôi rất khâm phục, trên người cậu có khí thế rất thiếu trong xã hội ngày nay "

"Tôi có thể nhìn ra, cậu là một người thành thật, không thể học được những chiêu trò lừa gạt của xã hội, vừa hay tôi đang cần một trợ lý, chủ yếu giúp tôi một số công việc phụ trợ, tôi cảm thấy phẩm hạnh của cậu rất phù hợp."

"Nếu như cậu đồng ý, tôi sẽ báo tên của cậu lên, sau khi trở thành trợ lý của tôi, sẽ cấp chứng chỉ cho cậu, cậu ở trong trường sẽ thuận tiện hơn rất nhiều." Giáo sư già nhìn Giang Thành với ánh mắt tràn đầy sự thích thú: "Cậu thấy thế nào?"

Giang Thành chợt do dự.

"Cậu không muốn?" Giáo sư già có chút kinh ngạc, vì công việc này có rất nhiều người đang tranh giành.

Nhưng ông cũng không phải là người làm khó người khác, thấy Giang Thành không có phản ứng gì, liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Nhưng vừa quay người lại, đột nhiên có một bàn tay nắm lấy cánh tay ông.

"Giáo sư." Hốc mắt của Giang Thành dần dần đỏ lên, khàn giọng nói: "Em chỉ muốn giải thích với thầy một chút, khi thầy đăng ký nhất định phải dùng cái tên Giang Thành, Văn Lương Sơn là nghệ danh của em, vừa rồi chỉ thuận miệng nói ra mà thôi."

"Cậu còn có nghệ danh sao?" Giáo sư già chỉnh lại kính mắt, cũng không đi sâu vào vấn đề cái tên, ngược lại ngạc nhiên hỏi: "Cậu có tài nghệ gì đặc biệt sao?"

"nga đướŒc a: từ nhỏ oia đình đã dav em nhiều tài bao di ceØñna tết" Giang Thành ngoan ngoãn nói.
Bình Luận (0)
Comment