Chương 672: Giang trong giang hồ hiểm ác, thành trong thành phủ
Chương 672: Giang trong giang hồ hiểm ác, thành trong thành phủChương 672: Giang trong giang hồ hiểm ác, thành trong thành phủ
"Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, hôm nay tôi sẽ báo tên của cậu lên, có lẽ ngày mai sẽ có kết quả." Ánh mắt của giáo sư già nhìn Giang Thành rất hài lòng.
"Giáo sư, em tên là Giang Thành." Giang Thành đi theo phía sau giáo sư già, nhắc nhở lại lần nữa: "Giang trong giang hồ hiểm ác, thành trong thành phủ."
Mãi cho đến khi giáo sư già rời đi, tên mập và Hòe Dật mới buông Văn Lương Sơn ra, đối phương đứng dậy khỏi mặt đất, liền tức giận yêu cầu Giang Thành giải thích: "Tại sao anh chơi khăm tôi?"
Giang Thành vẻ mặt vô tội, hỏi ngược lại: "Tôi chơi khăm anh cái gì?"
"Anh dựa vào đâu mà báo tên của tôi ra?" Văn Lương Sơn không bỏ qua.
Lúc này, người đàn ông trung niên đi tới, xua xua tay nói: "Được rồi, Văn Lương Sơn, đừng có gây chuyện nữa, cậu cũng có mất mát gì đâu, chuyện này kết thúc ở đây đi."
Nghe người đàn ông trung niên nói, mặc dù sắc mặt của Văn Lương Sơn rất xấu, nhưng cũng đã ngậm miệng.
Anh ta liếc tên mập và Hòe Dật một cái, bất ngờ lại phát hiện bọn họ đang dùng ánh mắt chứa đầy ý đồ xấu xa đang nhìn mình.
Ngay khi người đàn ông trung niên quay lại nhìn Giang Thành, thái độ liền thay đổi ngay lập tức, khách sáo nói: "Cậu Giang, dù sao chuyện trong lớp học mọi người cũng đã nhận ân tình của cậu, vừa rồi còn suýt chút nữa đã gây ra phiền phức cho cậu, thực sự là ngại quá."
Sau khi phát hiện Thẩm Mộng Vân cũng đang nhìn mình, Giang Thành lại phấn chấn tỉnh thần, dùng giọng điệu du dương trầm bổng trả lời: "Chuyện nhỏ."
"Cậu Giang này." Người đàn ông trung niên thuận thế nói tiếp: "Vừa rồi tôi đã cùng cô Thẩm thương lượng về nhiệm vụ lần này, đã có một số manh mối, cậu có muốn nghe không?"
Giang Thành cũng không từ chối, ba người sóng vai đi trước, vừa đi vừa trò chuyện, những người khác đi theo phía sau.
Trời dần tối đi, trong lúc này, bọn họ cố tình quay trở lại lớp học trước đó, ở gần đó, bọn họ tìm thấy nữ giáo viên đã đưa bọn họ đến đây. "Vừa rồi tôi tìm mọi người xung quanh đây, nhưng lại không tìm thấy ai cả."
"Xin lỗi cô, chúng em mới tới đây muốn đi dạo xung quanh một chút." Giang Thành nói.
May mắn thay, nữ giáo viên cũng không suy xét chuyện này, thay vào đó, cô lấy ra vài chiếc chìa khóa từ trong túi xách, nhét vào tay Giang Thành: "Ký túc xá sinh viên mà mọi người sẽ ở tạm thời vẫn chưa được thu dọn xong, nên sẽ đến ký túc xá nhân viên ở tạm mấy ngày trước, chờ ký túc xá mới thu dọn xong thì tính sau."
Tổng cộng có ba chiếc chìa khóa, trên đó có dán số bằng băng dính màu trắng.
Nói xong, nữ giáo viên nhìn điện thoại, tựa như đang vội chuyện gì đó, nhưng sau khi đi được mấy bước, lại chợt nghĩ ra điều gì, quay người lại nói với bọn họ: "Đúng rồi, ký túc xá hiện tại mà mọi người ở là một tòa nhà cũ, vị trí tương đối xa, gần đó đèn đường không tốt, nên buổi tối nhớ quay về sớm."
"Nếu không có việc gì thì ban đêm cũng đừng tùy tiện ra ngoài đi dạo." Nữ giáo viên bổ sung thêm một câu.
"Biết rồi ạ." Mọi người đáp.
Nói xong, nữ giáo viên cầm túi xách vội vàng rời đi.
Nhân lúc trời còn tối hẳn, mọi người quyết định đi nhanh về ký túc xá trước, theo chỉ dẫn của nữ giáo viên, mọi người đi bộ gần 20 phút mới tìm được khu ký túc xá.
Xung quanh không có tòa nhà dư thừa nào, toàn bộ tòa nhà rất thấp, bị cây cối che khuất, xuyên qua những cành cây thưa thớt, mơ hồ có thể nhìn thấy đường viền màu xám nhạt của tòa nhà ký túc xá phía sau.
Vài ngọn đèn đường vô hồn treo lơ lửng trên không, như dẫn họ vào một thế giới khác.
Mặt đất gần đó phủ đầy lá rụng, sau khi đến gần khu ký túc xá, bọn họ tìm đến một bậc thang lát đá, bậc thang rất sạch sẽ, có rất ít lá rơi, chắc chắn đã có người quét dọn.
Cửa vào ký túc xá là một cánh cửa sắt lớn mở hai cánh kiểu cổ, màu xanh đậm, trông rất nặng nề và đầy cổ kính.
Đúng như lời nữ giáo viên chỉ đường, khu ký túc xá này quả thực đã tồn tại từ rất lâu rồi.
Một bóng đèn phát ra ánh sáng màu cam được treo dưới tấm chắn mưa xi măng trước cửa sắt, ánh sáng hơi xua tan bóng tối xung quanh, diếng nh: mêt tấm chắn. naăn không cho thứ aì đá đến aần. Người đàn ông trung niên vuốt thẳng cổ áo, hạ giọng nói: "Đi qua nhìn xem."
Giày trên bậc thang có chút trơn trượt, sự chú ý của Thẩm Mộng Vân đều tập trung vào cửa ký túc xá, không để ý, chân trơn trượt, suýt chút nữa ngã xuống.
May mắn thay, Giang Thành đã nhanh chóng tóm lấy cô, ngay khi Thẩm Mộng Vân tỉnh táo lại, theo thói quen muốn nói lời cảm ơn, cô chợt nhận ra Giang Thành ôm cô đang nhìn nửa thân trên của cô một cách không thành thật, sắc mặt chợt tối sầm lại trong nháy mắt, hất tay hắn ra.
"Kỳ lạ." Hòe Dật ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm bậc thang: "Sao chung quanh lại có nhiều nước như vậy? Chẳng lẽ vừa mới mưa sao?"
"Không phải chứ, trên đường tới đây không thấy có dấu hiệu mưa." Có người đáp lại.
Sau khi vào cửa là một hành lang dài, trên đỉnh đầu cách nhau chỉ có vài ngọn đèn, vẫn là loại đèn mờ ảo như muốn tắt.
Dường như nghe thấy tiếng động bên ngoài, một cánh cửa cách đó vài mét mở ra, lộ ra khuôn mặt của một ông già.
Ông lão mặc một bộ đồ ngủ sọc rất dày, đeo một cặp kính đọc sách, sau tròng kính có một đôi mắt đục ngầu.
Nhìn thấy ông lão, tên mập đang định giới thiệu ý định của mình thì lại phát hiện ông lão xua tay, chậm rãi ngắt lời: "Thầy Ngô lúc chiều gọi điện cho tôi rồi, nói mọi người sẽ ở lại đây một vài ngày."
"Đúng vậy, đã làm phiền đến ông rồi." Thẩm Mộng Vân nói.
"Tôi có gì mà phiền, mọi người ở quen là được." Sau khi ông lão mặc đồ ngủ thò nửa người ra, Giang Thành chú ý tới trong tay ông vẫn đang cầm một tờ báo, đôi mắt đục ngầu từ từ chuyển động, quét qua từng người một.
"Nếu như mọi người đã sống ở đây thì nhất định phải tuân thủ nội quy ở đây. Các bạn cũng đã nhìn thấy rồi đấy, tòa nhà này đã cũ rồi, đường điện hay các thứ khác cũng không tốt lắm, ánh sáng kém, ban đêm không có trường hợp đặc biệt thì đừng ra ngoài."
"Nhà vệ sinh và phòng nước ở chung với nhau, đều ở góc trong cùng của hành lang, muốn lấy nước nóng thì có thể đến đó, nhưng hãy nhớ là chỉ trước 9 giờ tối thôi."
"Mỗi tầng còn có một phòng tắm, ở ngay đối diện với phòng nước." Ông lão nói, rồi duỗi tay chỉ về phía cuối hành lang.
Cẩ t†tav án ngủ trưởt vuếno. để lê cánh †av cư kỳ aầv aò. trầng nhị? những khúc xương được bọc trong một lớp da, khiến người ta có cảm giác không được dễ chịu.
"Còn một điều nữa, tôi đã lớn tuổi rồi, giấc ngủ chập chờn, ban đêm rất dễ bị đánh thức khi có tiếng động. Xin đừng gây ồn ào quá mức vào ban đêm làm phiền đến tôi."
Nói xong, ông lão trực tiếp đóng cửa lại như thể đã hoàn thành nhiệm vụ của mình vậy.
Có vẻ như bọn họ phải tự mình đi lựa chọn chỗ ở rồi, bọn họ có 8 người và 3 chiếc chìa khóa.
Lấy chìa khóa ra, nhìn ba dãy số: 107,229 và 318 được viết trên dải băng trắng bằng bút bi, tương ứng với ba căn phòng.
Mỗi tầng một phòng, coi như là đã tách tất cả mọi người ra.
Theo lẽ thông thường, mọi người đều thích sống ở tầng thấp hơn, dù sao thì việc đối phó với những sự việc bất ngờ cũng sẽ dễ dàng hơn.
Nhưng lần này thì khác, ai sống trong căn phòng ở tầng một sẽ phải đối mặt với người bảo vệ già kia, người này để lại cho mọi người một ấn tượng rất kì lạ.
Đã có người tưởng tượng ra, trong hành lang tối tăm vào đêm khuya, một thân hình khom lưng ép vào cửa phòng 107, nhìn trộm xem động tĩnh bên trong.