Chương 673: Tạp chí
Chương 673: Tạp chíChương 673: Tạp chí
Chỉ có ba phòng nên mọi người quyết định sắp xếp người trước rồi mới phân phòng.
Hòe Dật, tên mập và Giang Thành tất nhiên sẽ ở một căn phòng, trong số những người còn lại có vẻ như mối quan hệ khá phức tạp, cuối cùng quyết định nam nữ ở riêng, người đàn ông trung niên Vương Kỳ Văn Lương Sơn ở một phòng, còn Thẩm Mộng Vân và một người phụ nữ khác ở một phòng.
Trong quá trình này, mọi người cũng giới thiệu ngắn gọn hoàn cảnh của mình, Giang Thành được biết, người đàn ông trung niên tên là Cao Ngôn, còn người phụ nữ ở cùng phòng với Thẩm Mộng Vân tên là Sư Hiểu Nhã.
Tiếp theo sẽ là phân phòng, để cho công bằng, mỗi phòng đểu cử ra một người làm người đại diện, ba người Giang Thành, Cao Ngôn và Thẩm Mộng Vân đứng cùng nhau.
Giang Thành đưa tay ra, trong lòng bàn tay là ba chiếc chìa khóa.
Mặt có số được lật xuống dưới, khi nhìn từ trên xuống thì 3 chiếc chìa khóa đều giống hệt nhau.
"Hai người chọn trước đi." Giang Thành vô tư nói: "Để bớt việc có người lại nghỉ ngờ tôi gian lận."
Nghe vậy, Thẩm Mộng Vân liếc hắn một cái, ánh mắt đối phương nhìn mình vẫn còn sống động trong đầu.
Giang Thành không quan tâm tới chuyện này, hắn cực kì bình tĩnh.
Cuối cùng, Cao Ngôn lấy chìa khóa phòng 318, Thẩm Mộng Vân lấy chìa khóa phòng 107, để lại căn phòng không trên cũng không dưới 229 ở lại.
Sau khi thấy rõ mình đã chọn phòng 107, Thẩm Mộng Vận khẽ cau mày, Sư Hiểu Nhã ở cùng phòng với cô thì không được bình tĩnh như thế, sắc mặt rất xấu.
Giang Thành lắc lắc chìa khóa phòng 229 trong tay, nhướng mày nhìn Thẩm Mộng Vân: "Cô Thẩm, nếu như cô sợ, chúng ta có thể đổi."
Nhưng chỉ một câu nói như vậy tựa hồ đã khiến Thẩm Mộng Vân quyết định, cô cất chìa khóa đi, nhìn Giang Thành: "Cảm ơn lòng tốt của anh, không cần đâu."
"Nếu như mọi người đã chọn xong phòng, vậy có phải là hành động tối nav fna nên eắn yến mêt chút không nhỉ?" Giana điêu của Can Ngân trầm ổn, trong hoàn cảnh này khiến mọi người cảm thấy rất đáng tin cậy.
"Những nơi như bể bơi và thư viện tôi đề xuất hãy để qua một bên trước. Chúng ta hãy đến nhà kho bỏ hoang mà Viên Tiêu Di đã đề cập để tìm kiếm xem sao, nói không chừng sẽ có manh mối." Thẩm Mộng Vân đề nghị.
Đây là việc mọi người đã sớm quyết định, dù sao không có manh mối trong tay, nếu hấp tấp đi đến một nơi đã được xác nhận xảy ra sự kiện linh dị như bể bơi, thì không phải là tìm người, mà là tìm cái chết.
"Cô Thẩm nói có lý, ta đồng ý." Giang Thành giơ tay nói.
Nhìn thấy Giang Thành giơ tay, tên mập và Hòe Dật đứng phía sau cũng giơ tay lên, như muốn tạo đà cho Giang Thành.
"Được rồi, vậy 9 giờ tối chúng ta gặp nhau ở bên ngoài ký túc xá nhé." Cao Ngôn nhìn mọi người nói.
Giang Thành sờ sờ cằm: "9 giờ có hơi sớm quá đấy, 10 giờ đi." Sau đó dùng ánh mắt ra hiệu liếc nhìn phòng ông lão trông coi, mọi người đều biết hắn lo lắng nếu sớm quá, ông lão vẫn chưa ngủ say.
"Anh Giang nói đúng, là tôi đã sơ suất rồi." Cao Ngôn tỏ ra rất cao thượng, khí phách phi phàm: "Vậy thì 10 giờ, mọi người sẽ cùng nhau hành động."
"Đồng ý."
"Tôi không có ý kiến."...
Trước khi tách nhau ra, Cao Ngôn nhắc nhở buổi tối khi đi ra ngoài cẩn thận không được gây ra tiếng động, có quỷ mới biết nếu như làm kinh động đến ông lão gác cổng thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Nói xong thì mọi người tách ra.
Chỉ có Thẩm Mộng Vân và Sư Hiểu Nhã, sống ở phòng 107 là ở lại.
Đi trong hành lang tối tăm và vắng vẻ, tên mập nhìn quanh thì thấy tường xung quanh đang bong tróc nặng nề, gần mặt đất vẫn còn những vết mốc lớn màu đen, như thể bị ngâm trong chất lỏng nào đó, bốc ra mùi lạ.
"Bác sĩ." Tên mập đi tới, thấp giọng nói: "Nhìn vách tường bong tróc đến mức độ này, ít nhất cũng phải 20 đến 30 năm lịch sử rồi, tòa nhà này có nói là tòa nhà nguy hiểm cũng đầy người tin, nhưng tôi thấy cơ sở vật chất của trường học này còn khá mới mà, tại sao vẫn còn giữ một tòa nhà như vậy?
Dường như bị bầu không khí hiện trường lây nhiễm, Hòe Dật cũng có chút căng thẳng, nhìn xung quanh rồi nói: "Không phải là có cái gì đấy Kể từ khi tách khỏi Cao Ngôn và Trần Mộng Vân, Giang Thành dường như đã biến thành một con người khác, toàn bộ trạng thái tỉnh thần của hắn cũng trở nên tập trung hơn."
Phòng của bọn họ tương đối gần cuối hành lang, gần đó rất yên tĩnh, đèn trên cao rất giống đèn trước cửa, đều là bóng đèn kiểu cũ, ánh sáng vàng ngà, cứ như vậy, còn có một vài trong số chúng đã bị hỏng.
Cuối hành lang thì tối hơn, hay đúng hơn là có cảm giác mơ hồ, khi họ bước vào, họ có cảm giác như đang bước vào miệng một con quái vật.
Đứng trước cửa phòng 229, Giang Thành nhìn từ trên xuống dưới, cánh cửa này chắc hẳn đã lâu không được mở ra, trong khe cửa có một lớp bụi bặm.
Đây là một cánh cửa gỗ rất cũ, bên trên sơn màu trắng, lớp sơn trắng theo thời gian đã ngả sang màu vàng, có một cửa sổ kính nhỏ cao khoảng ngang cổ một người.
Qua cửa sổ kính, có thể nhìn thấy bên trong tối thui.
Không ai dám đến gần để nhìn vào bên trong, vì dẫu sao thì đều lo lắng sẽ bất ngờ nhìn thấy một khuôn mặt quỷ hay gì đó.
Lấy chìa khóa ra, Giang Thành mở cửa, ngay khoảnh khắc cửa vừa mở ra, liền có một cỗ không khí ngột ngạt ập vào mặt.
Bật đèn pin trên điện thoại di động, Giang Thành tìm thấy công tắc ở cạnh cửa, sau khi ấn vào, đèn trong phòng nhấp nháy vài cái rồi mới bật sáng.
Bên trong là một phòng ngủ tập thể đôi, tuy cũ hơn một chút nhưng cơ sở vật chất cũng khá đầy đủ, hai bên có hai cái giường, hai cái bàn và hai cái ghế đi kèm theo.
Cách cửa không xa có một tủ quần áo lớn bằng gỗ, nhìn qua có vẻ được làm bằng vật liệu rất chắc chắn.
Nhưng không rõ có phải bị ảnh hưởng bởi câu chuyện mà nữ sinh trước đó kể lại hay không, sau khi xem tủ quần áo, sắc mặt của tên mập hiển nhiên không được tự nhiên.
Để giải toả khúc mắc trong lòng của tên mập, Giang Thành xác nhận sơ bộ căn phòng không có vấn đề gì, đi đến tủ quần áo, đột nhiên mở cửa tủ ra.
Ngay lập tức, một bóng người xuất hiện trong tủ quần áo.
"Mẹ kiếp!" Hòe Dật thấp giọng mắng: "Đứa nào lại dán tấm gương lớn Sau khi cửa tủ được mở ra, tấm gương hướng về phía cửa, phản chiếu hình dáng Hòe Dật trong đó.
Hòe Dật chửi rủa rồi rời khỏi cửa, nhìn chằm chằm vào mình trong gương, toàn thân cảm thấy khó chịu, cảm giác này kéo dài cho đến khi Giang Thành đóng cửa tủ lại.
Tên mập và Hòe Dật cũng kiểm tra trong phòng, tên mập đi tới bên giường, cẩn thận gõ lên vách tường xung quanh, như muốn kiểm tra xem có tầng kẹp giữa hay không.
Hòe Dật lấy ra mấy cuốn tạp chí từ trên bàn: "Này." Hòe Dật nhìn qua mấy cuốn tạp chí, nở nụ cười dâm đãng: "Có vẻ như những người anh em sống ở đây về đêm rất cô đơn đấy."
Trong tạp chí phần lớn hình ảnh đều là những cô gái tóc vàng ăn mặc hở hang, Giang Thành không có hứng thú với kiểu này, sau khi kiểm tra sơ qua, hắn ném cuốn tạp chí trở lại.
"Mẹ kiếp! Đây là cái quái gì vậy?" Hòe Dật đang ngồi xếp bằng trên giường đọc tạp chí phát ra một âm thanh khó hiểu, một tấm áp phích rơi ra khỏi tạp chí. Anh ta đầy mong đợi mở tấm áp phích ra, thì lại phát hiện ra bên trên là một bức ảnh phần thân trân của một người đàn ông da đen vạm vỡ.
Người đàn ông da đen vạm vỡ để lộ cơ bắp màu đen, cười toe toét với hàm răng trắng nhỏ.
Hòe Dật toàn thân đều cảm thấy khó chịu.