Chương 674: Suy đoán
Chương 674: Suy đoánChương 674: Suy đoán
Hoè Dật toàn thân cảm thấy khó chịu.
Nhưng không ngờ, sau khi Giang Thành đi tới liếc qua một cái, lại như có cảm hứng, cầm lấy cuốn tạp chí, sau đó cẩn thận xé một mảnh tấm áp phích của người da đen xuống.
"Anh Giang, sao anh lại xé đầu của người ta xuống thế?" Hoè Dật sau khi nhìn thấy, cau mày hỏi.
Tên mập vẫn đang tìm kiếm tường kép, sau khi nghe xong câu này cảm thấy chân mình như nhữn ra, suýt chút nữa đã khuyu xuống, quay đầu lại, vẻ mặt kinh hãi hỏi: "Cái gì cơ... bác sĩ, anh xé đầu của ai xuống thế?"
Nhưng sau đó, bọn họ đã nhìn thấy một cảnh tượng thật khó quên, chỉ thấy Giang Thành dán bức ảnh cái đầu người da đen đang mỉm cười bị xé ra lên trên cửa kính phía sau cánh cửa.
Hi hi, kích cỡ vừa khít luôn.
Phút rùng mình trông giống như một người thực sự vậy.
"Bác sĩ?" tên mập sợ đến mất cả giọng: "Tôi khuyên anh nên làm người đi, cái này mà nếu có người đi ngang qua đây không chú ý, chắc chắn sẽ bị dọa chết mất."
"Kể cả có chú ý, chắc cũng bị doạ sợ chết khiếp." Hoè Dật đặt mình vào vị trí của người khác nói thêm.
Nghe vậy, Giang Thành dường như cảm thấy có gì đó không ổn nên lại lấy bức ảnh xuống, đem mặt trắng phía sau dán ra ngoài.
Nhưng khi tên mập và Hoè Dật nhìn thấy anh da đen nhe răng nanh nhỏ nhắn nhìn bọn họ thì lại đổi ý, vẻ mặt buồn bã nói: "Bác sĩ, thôi anh cứ dán quay ra ngoài đi, có lẽ là do vấn đề của riêng tôi, nhìn vào sao tôi cứ cảm thấy trong lòng khó chịu ý nhỉ?"
Chuyện với anh da đen đã đến hồi kết, ba người tụ tập lại bắt đầu bàn bạc cho hành động tiếp theo, Hoè Dật và tên mập ngồi cùng nhau, đều ở bên cạnh giường.
Giang Thành ngồi một mình trên ghế.
"Đúng rồi, bác sĩ." Tên mập như đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn sang Giang Thành: "Lúc nãy sao anh lại muốn đổi phòng với Thẩm Mộng Vân, có phải là anh đã phát giác ra được nguy hiểm hay không?"
"Trong phòng này có nguy hiểm?" Hoè Dật có chút kinh ngạc, anh ta mặc dù thừa nhận Giang Thành rất mạnh, là một cái đùi đủ dày và chắc phán định được nguy hiểm ở đâu chứ.
Hơn nữa theo anh ta, cả ba tầng đều rất nguy hiểm, không có sự phân biệt cao thấp.
Giang Thành suy nghĩ một chút, mới lên tiếng nói: "Không có căn cứ gì hết, chỉ là một chút chút cảm giác của cá nhân tôi thôi, cứ coi là linh cảm đi."
Nhưng cho dù Giang Thành nói như vậy, Hoè Dật vẫn trông đầy mong đợi nhìn hắn, anh ta biết người đàn ông trước mặt này có một loại dự cảm chuẩn xác đến kinh ngạc.
Tên mập bên cạnh cũng có năng lực tương tự, chỉ có điều anh ta thì nói chuyện tốt không linh nhưng chuyện xấu lại rất linh, cái miệng như bị người ta làm pháp thuật khai quang.
"Các anh còn nhớ đám người A Triết và nữ áo đỏ chứ?" Giang Thành nói: "Các anh đã từng nghĩ tới, nếu như bọn họ không chết, ý của tôi là bọn họ cũng đồng ý yêu cầu của bà lão..." Hắn dừng một chút, ngẩng đầu lên: "Chuyện gì sẽ xảy ra?"
Hoè Dật suy nghĩ một chút, sau đó sắc mặt tái nhợt: "Bọn họ cũng sẽ được phái đi tham gia nhiệm vụ lần này giống như chúng ta!"
"Ý của anh là Cao Ngôn, Thẩm Mộng Vân và những người khác là... !!"
"Tôi chưa có nói cái gì đâu nhé." Giang Thành ngắt lời: "Tôi chỉ đưa ra một giả thuyết như vậy, về phần rút cuộc chân tướng là như nào, còn phải chờ quan sát mới biết."
Chỉ chốc lát, trong mắt Hoè Dật tràn đầy sợ hãi, giả thuyết này quá đáng sợ, đồng đội xuất hiện trước khi nhiệm vụ bắt đầu đều là quỷ, không chỉ một mà là năm!
Ngoại trừ ba người bọn họ, những người đồng đội còn lại đều là quỷ!
"Sở dĩ tôi đề nghị đổi phòng, chính là bởi vì không muốn bị rơi vào thế bị động. Nếu như giả thuyết này là đúng thì tình hình của chúng ta ở tầng một sẽ tương đối tốt hơn một chút." Giang Thành mở nắp chai nước uống một ngụm, giọng nói rất nhẹ nhàng.
"Tương tự như vậy, nếu như bọn họ thực sự là quỷ, vậy thì một khi bọn họ bùng lên tấn công, vị trí hiện tại của chúng ta sẽ bị kẹp giữa hai nhóm quỷ, nhà binh đã có câu..." Giang Thành chỉ lên trên, rồi lại chỉ xuống dưới: "Không có đường lên trời, cũng không có cửa vào đất." (như tiến thoái lưỡng nam, ý muốn nói bị mắc kẹt trong một tình huống vô vọng)
"Vậy phải làm thế nào đây?" Tên mập có chút hoảng sợ.
%^ để xem tình hình thế nào rầi tính cau đâv mới là naàv đầu tiên không đến mức vừa vào cuộc đã phát sinh tình huống xấu nhất, nếu không, tôi cũng không nghĩ ra được đường sống của nhiệm vụ lần này ở đâu." Giang Thành nói.
Nhìn thấy thái độ bình tĩnh của Giang Thành, tên mập và Hoè Dật cuối cùng cũng cảm thấy lấy lại chút tự tin, sau đó cũng từ từ bình tĩnh lại, nếu nhiệm vụ xuất hiện thì nhất định phải tồn tại đường sống, chỉ là lần này khó khăn hơn các nhiệm vụ trước thôi.
Bọn họ cũng đã trải qua không ít nhiệm vụ rồi, hoảng sợ trước đó phần lớn là bởi vì suy đoán không thể tưởng tượng được kia.
Tuy nhiên, suy đoán này rất có thể trở thành hiện thực.
"Bác sĩ, vậy đến đêm chúng ta vẫn ra ngoài sao?" Tên mập nhỏ giọng hỏi.
Giang Thành gật đầu khẳng định: "Đương nhiên phải đi chứ, không những phải đi, mà còn phải biểu hiện tốt hơn, bình tĩnh hơn, hai người cũng đã trải qua không ít nhiệm vụ rồi, chắc hẳn biết rõ trước khi tìm ra manh mối mấu chốt, hậu quả của việc bị quỷ phát hiện ra chúng ta đã nhìn thấu chúng là gì chứ."
Tất nhiên là biết rõ rồi, không có cái gì ngoài cái chết.
Lo lắng việc tiếp tục thảo luận đến chủ đề này sẽ khiến tên mập và Hoè Dật sợ hãi, Giang Thành liền kết thúc tại đây, sau đó yêu cầu bọn họ tranh thủ thời gian đi nghỉ ngơi.
"Tôi không mệt đâu bác sĩ, hay là anh nhắm mắt nghỉ ngơi đi." Tên mập đề nghị.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần trước, tên mập luôn cảm thấy bác sĩ có chuyện gì đó không ổn, thân thể dường như không còn tốt như trước nữa, động một tí là lại ngây người nhốt mình trong phòng ngủ.
Anh ta suy đoán là do Bì Nguyễn, người bạn đã gắn bó nhiều năm với hắn, đột nhiên lộ diện là Đỏ Thẫm, và mọi thứ trước đây chỉ là ngụy trang.
Bác sĩ tuy rằng không nói ra, nhưng trong lòng hắn nhất định là khó chịu.
Gật gật đầu, Giang Thành tiếp nhận lòng tốt của tên mập, nhưng hắn cũng không nằm xuống mà dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc ở trên lớp học, bọn họ đã đồng bộ thời gian trên điện thoại di động với thời gian trên đồng hồ treo tường cuối lớp, lúc này đã là 7 giờ 15.
Khi sắp 9 giờ 45, tên mập đánh thức Giang Thành: "Bác sĩ, sắp đến giờ rồi." sau đó đút điện thoại vào trong túi áo, rồi quay đầu nói với tên mập và Hoè Dật: "Lát nữa hãy chú ý một chút, nơi này có gì đó không ổn."
Đưa mắt nhìn về phía cửa, Hoè Dật hạ giọng thần bí nói: "Anh Giang, không dám giấu anh, tôi cũng đã phát hiện ra rồi, kể từ khi chúng ta tiến vào cho đến hiện tại, tòa nhà này về cơ bản không có động tĩnh gì hết."
"Đã mấy tiếng rồi, ngoài hành lang cũng không có người nào đi qua, ngay cả tiếng rửa bát hay tiếng đi vệ sinh cũng không có."
Dừng một chút, anh ta thì thầm: "Trong tòa nhà này hình như không có người nào khác, chỉ có chúng ta."