Chương 675: Bất thường
Chương 675: Bất thườngChương 675: Bất thường
Sau khi dặn dò với Hoè Dật và tên mập một số chuyện cần chú ý, Giang Thành đứng sau cửa cẩn thận lắng nghe vài phút, sau khi phát hiện không có vấn đề gì, hắn mới chậm rãi mở cửa.
Một luồng khí lạnh từ khe cửa tràn vào, như chờ đợi đã lâu: "Lạnh quá." Tên mập khoanh tay nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao bên ngoài đột nhiên trở nên lạnh thế?"
Giang Thành cũng nhận ra có gì đó không ổn, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch cũng là điều dễ hiểu, nhưng mức độ này quả thực là quá lớn, bên ngoài không có mưa cũng không có tuyết.
Hắn không hấp tấp bước ra khỏi cửa, mà đứng trong cửa nhìn ra ngoài, đột nhiên tầm nhìn ngoại vi lóe lên, sau đó hắn từ từ cúi đầu xuống, phát hiện trước cửa có một vũng nước.
Bởi vì nguyên nhân ánh sáng, vũng nước trông không rõ, nên ngay từ đầu hắn mới không nhận thấy.
"Nước ở đâu ra vậy?" Tên mập theo bản năng muốn ngẩng đầu lên nhìn lên trần nhà, nhưng đã bị một tay của Giang Thành giữ lại, sau đó, Giang Thành hít một hơi thật sâu, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trước cửa phòng bọn họ không có đèn, nói chính xác hơn là có đèn, nhưng nó đã hỏng, cái gần nhất cách họ khoảng 5 mét.
Tiếp theo, trong ánh sáng yếu ớt, Giang Thành nhìn thấy trần nhà tương đối tối, nhưng miễn cưỡng có thể nhìn rõ, ngoại trừ một số mạng nhện thì tương đối sạch sẽ.
Điều quan trọng là bên trên vừa không có bóng quỷ nào ẩn náu cũng không có dấu hiệu rò rỉ nước.
Vậy vũng nước trước mặt này... từ đâu mà có?
Tên mập có đôi mắt sắc bén, trong khi bác sĩ đang suy nghĩ, đã nhìn thấy một ít phản quang, vị trí phản quang ở khá xa, vì vấn đề góc độ nên chỉ có anh ta mới có thể nhìn thấy.
"Bác sĩ." Tên mập chỉ vào phản quang nói: "Anh nhìn chỗ kia đi, ở đó hình như cũng thế."
Giang Thành đổi sang vị trí của tên mập, nhìn về hướng ngón tay của anh ta, phát hiện nơi đó cũng có vết nước, hơn nữa còn không chỉ có một.
Đại khái khoảng chục chỗ, thưa thớt kéo dài vào bóng tối ở cuối hành lang. do một người toàn thân ướt sũng đi ngang qua để lại.
Nghĩ đến đây, Giang Thành chậm rãi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào vết nước nhiều hơn trước cửa, trong đầu hình thành một suy đoán táo bạo.
Cách đây không lâu, có một tên toàn thân ướt nhẹp, nước nhỏ xuống không ngừng, hơn nữa còn đi lại không gây tiếng động, đi ngang qua hành lang.
Hơn nữa điều đáng sợ hơn nữa là thứ đó đã ở trước cửa phòng mình rất lâu.
May mà bản thân đã lấy một mảnh giấy dán lên, nếu không... thứ đó sẽ nằm ngoài cửa sổ kính trong suốt, nhìn lén vào bên trong.
Đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì hắn cũng không dám nghĩ tới nữa.
"Anh Giang." Hoè Dật có lẽ đã đoán ra được điều gì đó, nhìn vết nước trước cửa, giọng nói căng thẳng đến thay đổi: "Chúng ta... chúng ta vẫn đi sao? Tôi thấy hôm nay không thích hợp ra ngoài, chúng ta vẫn nên..."
Giang Thành nhìn theo hướng vệt nước phỏng đoán, thứ đó hẳn là đến từ nơi khác, sau đó khi đi ngang qua phòng của bọn họ, phát hiện ra bên trong có người, nên mới ngồi xổm ở bên ngoài.
Nhưng không biết tại sao, có lẽ là vì quy tắc hạn chế, nên ngồi canh một lúc thì rời đi, và hướng mà vệt nước cuối cùng biến mất là bóng tối ở cuối hành lang tầng hai của bọn họ.
Nghe ông lão gác cổng nói, nơi đó chắc hẳn là phòng nước, nhà vệ sinh, và nhà tắm.
Về phần thứ này rốt cuộc biến mất ở đâu trong ba nơi trên, Giang Thành cho rằng hiện tại không phải lúc nói chuyện này.
"Đi thôi." Giang Thành dẫn đầu bước ra khỏi phòng: "Hãy thật cẩn thận, lưu ý dưới bước chân, đừng chạm vào những vệt nước này."
Một thứ toàn thân nhỏ nước vào đêm khuya, Giang Thành cảm thấy cũng đáng được tôn trọng một chút.
Nhóm người rón rén đi đến vị trí cầu thang, Giang Thành chú ý tới vệt nước từ trên tầng đi xuống, cũng có nghĩa là thứ đó đến từ tầng ba.
Có thể là thứ gì đây?
Nói cách khác... có thể sẽ là ai trong ba người Cao Ngôn, Vương Kỳ, Văn Lương Sơn?
Không dám ở lâu, bọn họ rón rén đi xuống cầu thang, khi đi ngang qua phòng 107, không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì, Thẩm Mộng Vân và Sư Hiểu Nhã như đã rời đi rồi vậy. Cũng may điều khiến Giang Thành lo lắng nhất đã không xảy ra, có thể là vì không có thứ gì giá trị, hoặc nhiều khả năng là do ông lão gác cổng lười biếng.
Cánh cửa sắt bên ngoài không khóa, chỉ khép hờ, đẩy nhẹ là có thể mở ra.
Giang Thành để tên mập và Hoè Dật đi ra ngoài trước, bản thân là người cuối cùng, sau khi quan sát không có vấn đề gì liền bước ra khỏi cửa, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, giống như trước.
Mãi cho đến khi đi xa cách tòa nhà ký túc xá 30 mét, bọn họ mới đi lại bình thường.
Mà lúc này, từ phía sau mấy cái cây ở một bên xuất hiện mấy người, chính là đám người Cao Ngôn và Thẩm Mộng Vân.
Vì không biết rõ nội tình của bọn họ, Giang Thành cũng không đề cập tới những vệt nước kia: "Mọi người ra ngoài bao lâu rồi?" Giang Thành nhìn bọn họ.
"Khoảng 10 phút." Cao Ngôn lên tiếng, sau đó lại như vô tình nhắc tới: "Cô Thẩm còn đến sớm hơn chúng tôi một chút."
Giang Thành liếc nhìn thời gian một cái, bây giờ mới có hơn 10 giờ hơn một chút, tức là Cao Ngôn ra ngoài lúc khoảng 9 giờ 50, nhưng Thẩm Mộng Vân ở phòng 107 tầng một lại còn sớm hơn cả anh ta.
Điều này thật không hợp lý, nếu nghĩ theo một góc độ khác, nếu bản thân ở phòng 107, chắc chắn sẽ đợi cho đến khi gần đến giờ, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân mới quyết định rời đi.
Bởi vì bất luận là Giang Thành hay Cao Ngôn, bọn họ nhất định sẽ đi qua phòng 107 nếu muốn ra ngoài.
Điều này là không thể tránh khỏi.
Trừ khi nhảy bằng đường cửa sổ.
Phân tích theo dòng suy nghĩ này, Giang Thành xác định rằng Thẩm Mộng Vân nhất định đã gặp phải chuyện gì đó buộc cô ta phải rời đi sớm.
Không còn nghi ngờ gì nữa, biến số này chính là nguy hiểm.
Cô ta cảm nhận được một loại nguy hiểm nào đó.
Chính vì thế mới không dám ở trong phòng nữa.
Giang Thành lập tức nghĩ đến vệt nước trên mặt đất trước cửa, thứ đó là đến từ tầng một, hoặc là Thẩm Mộng Vân cũng chú ý tới vệt nước, hoặc là bọn họ ... đã gặp phải thứ để lại vệt nước.