Chương 677: Ngờ vực
Chương 677: Ngờ vựcChương 677: Ngờ vực
Cuối cùng cũng đến tầng bốn, mọi người dừng lại trước một cánh cửa thấp, đó là một cánh cửa gỗ có dán một tờ giấy trắng.
Trên tờ giấy trắng có viết dòng chữ "Đừng làm phiền trong giờ nghỉ trưa".
Xem ra chính là nơi này rồi.
Có một cái khóa đen xì xì treo trên cửa.
Sau khi xác nhận lại xung quanh không có gì bất thường, Cao Ngôn lấy từ trong túi ra một sợi dây mỏng, vẫn còn vết rỉ sét, không biết lấy từ đâu ra.
Sau đó liếc nhìn Thẩm Mộng Vân và Giang Thành rồi bắt đầu mở khóa cửa.
Giang Thành tùy ý liếc mắt một cái, sau đó lộ ra một tia khinh thường khó phát hiện, chiêu này quá thô sơ, cũng chỉ là sơ cấp nhập môn mà thôi.
Khoảng một phút sau, cùng với bật ra vang lên, ổ khóa đã được mở ra.
Cao Ngôn tháo khóa cửa, lùi lại sau một bước, tránh vị trí cửa ra, sau đó liếc nhìn Thẩm Mộng Vân từ đầu đến cuối vẫn im lặng.
Ý tứ rất rõ ràng, Giang Thành đã đi vào nhà vệ sinh trước để thăm dò đường đi, còn mình thì vừa mới mở khóa, tiếp theo đến lượt Thẩm Mộng Vân rồi, muốn ăn sẵn để có manh mối là chuyện không thể.
Trong nhiệm vụ, mỗi người đều phải thể hiện giá trị của riêng mình, đó cũng là vốn của sự hợp tác.
Nói theo cách khác, ba người bọn họ mạo hiểm tiến vào, thông tin thu được có chia sẻ với những người bên ngoài hay không, chia sẻ bao nhiêu, thậm chí là thật hay giả, những điều này đều do bọn họ quyết định.
Dấu sao thì, thông tin là do bọn họ mạo hiểm mới có được, điều này cũng tương đương với việc biến tướng chiếm quyền phát biểu trong đội ngũ.
Thẩm Mộng Vân cũng không chút do dự, tiến lên phía trước, dùng một tay đẩy cánh cửa, vị trí trên tờ giấy trắng, hơi dùng một lực nhẹ, ngay lúc cánh cửa khẽ rung lên, chuẩn bị bị đẩy ra, thân thể cô cũng run lên một cái.
Sau đó, như thể đã phát hiện ra gì đó, bắt đầu mò mẫm trên tờ giấy trắng.
"Sao thế?" Cao Ngôn cau mày hỏi. "Đằng sau như có thứ gì đó." Thẩm Mộng Vân nghiêng đầu nhỏ giọng nói với Giang Thành và Cao Ngôn: "Hai người tránh xa ra một chút, tôi sẽ xé tờ giấy này xuống nhìn xem."
Giang Thành nhìn Thẩm Mộng Vân với ánh mắt thích thú, nhưng cơ thể vẫn thành thật lùi lại cho đến khi một nửa cơ thể khuất sau lưng Cao Ngôn.
"Lẹt xẹt-"
Sau một loạt tiếng rất nhẹ, mảnh giấy đã xuất hiện trong tay Thẩm Mộng Vân, ước chừng nửa phút sau, không có chuyện gì xảy ra, Thẩm Mộng Vân vẫy tay gọi bọn họ trở lại.
"Hai người nhìn này." Cô chỉ vào một điểm trên cửa, chính xác là nơi có tờ giấy trắng.
Tại chỗ này xuất hiện mấy vết nứt, không giống như là tự nhiên hình thành, Giang Thành đưa tay sờ sờ: "Hình như bị dao chém."
Sự tồn tại của tờ giấy trắng này có lẽ là để che đi vết dao.
Sau khi đẩy cửa gỗ ra, Thẩm Mộng Vân đi vào trước, Giang Thành đứng thứ hai, Cao Ngôn chậm hơn một bước.
Viên Tiêu Di nói rằng trong nhà kho không có cửa sổ cho nên mọi người cũng không lo bật đèn pin sẽ bị người ngoài tòa nhà chú ý đến, vì thế đều bật hết đèn pin điện thoại di động lên.
Diện tích của nhà kho lớn hơn bọn họ tưởng tượng, gần cửa có mấy chiếc giường được kê, không giống như những chiếc giường trong ký túc xá của họ, những chiếc giường ở đây đều được dựng lên.
Nó gần giống như một chiếc giường xếp, thỉnh thoảng có thể được sử dụng vào giờ nghỉ trưa.
Bên cạnh giường xếp có một ít đồ lặt vặt, giày thể thao, tạp chí, còn có nửa thùng nước khoáng, hình như gần đây có người nghỉ ngơi ở đây.
"Vào trong xem thử đi." Thẩm Mộng Vân đề nghị.
Giang Thành lấy từ trong túi ra một tờ giấy khác, trên đó có đánh dấu một số bố trí của Câu lạc bộ Kinh dị.
Viên Tiêu Di nhớ lại đã nói rằng, vì để cố hết sức che giấu tai mắt của những người khác, bọn họ đã lựa chọn ở trong cùng của nhà kho để chia sẻ những câu chuyện linh dị.
Tất nhiên, đây chỉ là lời nói của cô ta, những người khác trong trường học ngoại trừ cô ra đều không có ai tin điều đó.
Còn bản thân Viên Tiêu Di cho biết, sau khi bạn mình biến mất, cô lại nhưng mọi thứ đã không còn như trong trí nhớ của cô nữa.
Mọi dấu vết có thể chứng mỉnh họ từng ở bên nhau đã biến mất, và đây chỉ là một nhà kho cũ bình thường.
Ngoại trừ khu vực bên ngoài, bên trong nhà kho chứa đầy những kệ sắt, không cao lắm và có nhiều mẫu mã khác nhau khiến chúng trông khá lộn xộn.
Trên kệ chất đầy những thiết bị cũ hoặc những gói đồ dùng dạy học chưa mở, Giang Thành dùng tay lau nhẹ, phát hiện chúng phủ đầy bụi.
Toàn bộ nhà kho mang lại cho bọn họ cảm giác như đã bụi bặm từ lâu và chỉ mới được mở ra gần đây.
Càng đi vào bên trong, cảm giác này càng rõ ràng, thậm chí họ còn có cảm giác như bị ngạt thở khi rơi xuống vực sâu của đại dương, Thẩm Mộng Vân không khỏi thắc mắc, trước đây thực sự đã có người đến đây sao?
Cho đến khi đi tới khung sắt cuối cùng, Cao Ngôn mới nhìn Giang Thành đang cầm bản đồ, dường như muốn nói gì đó: "Theo như đánh dấu trên bản đồ thì đây hẳn là căn cứ bí mật của bọn họ. Mỗi lần bọn họ kể những câu chuyện kinh dị đều là ở đằng sau khung sắt này."
Khung sắt giống như một tấm chắn, tạo thành một góc với bức tường phía sau, vừa ngăn cách một không gian vừa khiến nó trở nên rất khuất.
Đối với việc một nhóm nữ sinh tụ tập ở nơi như thế này vào ban đêm để kể chuyện linh dị, Giang Thành cũng không tin.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy cảnh tượng đằng sau khung sắt.
Phía sau có rất nhiều đồ vật lộn xộn chất đống, bao gồm cả bàn ghế cũ, một số hộp các tông dẹt, cùng nhiều dây xích và kệ sắt không rõ mục đích sử dụng.
Nói tóm lại, không có dấu vết hoạt động nào của con người cả.
Nhưng điều kỳ quái là sau khi nhìn thấy những thứ này, ánh mắt ngạo mạn của Giang Thành và Thẩm Mộng Vân đều trở nên đặc sắc.
Cao Ngôn nheo mắt, nhìn qua nhìn lại vài lần, trầm giọng nói: "Quả nhiên đáng nghi."
Thẩm Mộng Vân gật đầu, sau đó dường như đang đáp lại lời nói của Cao Ngôn: "Đồ đạc ở đây quá chật chội."
"Hơn nữa hai người có để ý thấy không, những thứ đặt ở đây tương đối nặng, chẳng hạn như xích sắt, kệ sắt, bàn ghế các loại, rất khó mang vác hay di chuyển."
"Trong nhà kho còn nhiều chỗ trống như vậy, tại sao nhất định phải bỏ rồi nói: "Giống như là đang cố ý che đậy điều gì đó."
Giang Thành so sánh bức phác thảo do Viên Tiêu Di vẽ theo trí nhớ, tìm ra vị trí ngồi của các cô gái đầu tiên khi bọn họ kể những câu chuyện kinh dị.
Bọn họ xếp thành vòng tròn, mỗi người một chiếc ghế, dù sao thứ không thiếu nhất trong nhà kho chính là bàn ghế cũ.
Theo như lời của Viên Tiêu Di, vì nhút nhát nên cô đã cố tình chọn tư thế dựa lưng vào tường, như vậy ít nhất cô sẽ được an toàn ở phía sau và cảm thấy thoải mái hơn.
Giang Thành đi vào trong góc, so sánh bản phác thảo, sau đó chỉ vào mấy cái hộp lớn dựa vào tường nói: "Dời mấy cái này đi."
Thẩm Mộng Vân và Cao Ngôn ngay lập tức bắt tay vào làm, chiếc thùng rất nặng, bọn họ lại không dám gây ra bất kỳ tiếng động nào nên khá khó khăn, phải mất gần 10 phút mới dọn sạch hoàn toàn những đồ đạc lộn xôn, để lộ bức tường xi măng đen sì phía sau.
"Thế nào?" Cao Ngôn thở hổn hển hỏi.
Giang Thành ngồi xổm ở bên tường, sau đó đem điện thoại di động dí sát vào tường, từng chút một di chuyển, thỉnh thoảng so sánh với bản vẽ trên tay, ước chừng 2 phút sau, Giang Thành đột nhiên nói: "Tìm được rồi."
Nghe vậy, Thẩm Mộng Vân và Cao Ngôn lập tức tới gần, Giang Thành chỉ vào bức tường xi măng sẫm màu nói: "Nhìn xem, ở đây có rất nhiều dấu vết do ma sát để lại."
Bởi vì vấn đề ánh sáng, dấu vết không rõ ràng lắm, nhưng một khi bị soi ra thì rõ hơn rất nhiều, trên đó vẫn còn một số vết nứt nông.
Giang Thành tiện tay lấy một cái ghế, đặt lưng ghế áp vào tường, Thẩm Mộng Vân có thể thấy rõ con vít dùng để cố định ở lưng ghế nhô ra rõ ràng, vị trí vừa vặn trùng khớp với vết xước.