Chương 678: Dấu vết
Chương 678: Dấu vếtChương 678: Dấu vết
Nhìn thấy cảnh tượng này, Cao Ngôn cau mày, sau đó nhìn về phía Giang Thành nói: "Đây chắc hẳn chính là thứ mà Viên Tiêu Di đã để lại lúc đó."
Giang Thành không có phản ứng gì đối với những lời Cao Ngôn vừa nói, chỉ dựa vào mỗi điểm này đã vội vàng đi đến kết luận, Giang Thành cảm thấy có vẻ quá vội vàng.
Hắn tiếp tục xem xét bản phác thảo, sử dụng những vết xước làm điểm tham chiếu cho những manh mối khác.
Hắn lùi lại vài bước, sau đó tìm được một vị trí ở giữa, rồi nhìn về hướng mình đang đối mặt, nơi cũng có đống đồ lộn xộn chất đống.
Lần này không có Thẩm Mộng Vân hay Cao Ngôn, Giang Thành một mình dọn dẹp ở phần trên của đống đổ nát, theo dấu vết trên bản vẽ thì ở đây hẳn là có một tấm gương lớn.
Những cô gái này đã từng mời tiến gương ở đây.
Phương pháp cũng có rất nhau, theo trí nhớ của Viên Tiêu Di, cô là người nhát gan nhất trong số tất cả mọi người, không tham gia vào bất kỳ phương pháp nào trong số này.
Nhưng cô đã quan sát qua, theo những gì có thể nhớ, đã có người từng đứng trước gương chỉ vẽ lông mày một bên, còn có người quay lưng vào gương gọt táo, vừa gọt táo vừa khẽ gọi tên của mình, trong quá trình đó bất luận là xảy ra chuyện gì cũng không được dừng lại...
Sau đó, tên mập còn thầm phàn nàn với Giang Thành, đây nào phải là hiệp hội kinh dị, đây đúng là một cuộc thi bất chấp tử thần mà, hơn nữa còn là ở mức độ chung kết.
Sau khi loại bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, Giang Thành phát hiện trước mặt chỉ có một bức tường, không tìm thấy chiếc gương nào hết.
Nhưng vào lúc này, Thẩm Mộng Vân đi tới, dùng đầu ngón tay chậm rãi sờ soạng trên tường, một lúc sau mới dừng lại ở một chỗ, sau đó xoa xoa ngón tay, dùng giọng khẳng định nói: "Chắc hẳn chính là chỗ này rồi, có cảm giác dinh dính, tôi nghĩ bọn họ chắc chắn không dám khoan lỗ trên tường để lắp gương, rất có thể họ đã dùng băng dính dán lên tường".
"Băng dính có thể được gỡ ra nhưng vẫn còn một ít keo dính lại."
Còn chưa nói xong, Cao Ngôn đã lên tiếng "Hửm?", sau đó vươn tay lấy ra thứ gì đó từ chiếc hộp cũ trên kệ sắt.
Nó trêna điếng nh mêt mảnh vỡ ca môêt thứ aì đá. mêt mảnh rất nhỏ, trơn nhẫn, còn lấp loáng.
"Là một mảnh vỡ của gương." Cao Ngôn đưa mảnh vỡ cho Giang Thành.
"Xem ra ở đây không những chỉ có một chiếc gương, còn bị làm vỡ rồi." Thẩm Mộng Vân nhìn chung quanh, suy đoán nói: "Chắc chắn có người vội dọn dẹp hiện trường nên không kịp kiểm tra cẩn thận."
"Ai nhất định phải xóa dấu vết về sự tồn tại của những cô gái đó?" Thẩm Mộng Vân nhìn chằm chằm vào bức tường và tự nhủ.
Cao Ngôn dừng lại, nói với giọng âm u và lạnh lùng: "Còn có thể là ai nữa? Nhất định là trường học này. Tôi đoán trường học đã biết chuyện gì đó xảy ra với những cô gái đó và không muốn chịu trách nhiệm nên đã cố gắng hết sức để xóa đi mọi dấu vết về sự tồn tại của họ, muốn trốn tránh trách nhiệm."
"Nhưng điều này chỉ có thể giải thích rằng ban quản lý cấp cao của trường không thừa nhận sự tồn tại của những cô gái này, nhưng còn những học sinh thì sao?" Thẩm Mộng Vân không để ý đến Cao Ngôn, quay lại và hỏi thẳng: " Trường học có rất nhiều học sinh, anh giải thích thế nào khi mà bọn họ cũng nói không biết, chưa bao giờ nhìn thấy những nữ sinh mất tích này?
"Nơi đây dù gì cũng là một trường đại học, nhiều học sinh như vậy, cho dù có cố gắng giữ bí mật, chỉ sợ cũng không làm được. Hơn nữa, học sinh mất tích không chỉ có một học sinh, mà là năm!" Thẩm Mộng Vân nhấn mạnh: "Còn thuộc các khoa viện khác nhau, muốn làm được điều này là rất khó."
Hai người nói chuyện hồi lâu, chợt nhận ra Giang Thành vẫn không lên tiếng, ngay từ đầu tiên, hắn đã trầm mặc rồi.
Cao Ngôn vừa rồi cũng chỉ là lỡ lời, đưa ra một giả thuyết mà thôi, không ngờ Thẩm Mộng Vân lại phản ứng mạnh mẽ như vậy, hiện tại ngược lại khiến anh ta có chút xấu hổ.
Vì thế Cao Ngôn nhìn Giang Thành, đổi chủ đề hỏi: "Anh Giang, anh nghĩ thế nào?"
Giang Thành dùng ngón tay cầm mảnh vỡ của gương, vẻ mặt rất kỳ quái, Cao Ngôn nhìn theo ánh mắt của Giang Thành, cũng không phát hiện có gì sai trái, liền hỏi lại: "Anh Giang?"
"Anh vừa lấy mảnh vỡ ở đây phải không?" Giang Thành chỉ vào một chiếc hộp lớn nói. Đó là một chiếc hộp carton, loại dùng để đóng gói đồ gia dụng. Nó được đặt trên kệ phía trên tầng hai, cách mặt đất khoảng 1,5 mét. Giang Thành cầm mảnh vỡ đi tới, tìm đến vị trí mà Cao Ngôn nói, hắn phát hiện trên hộp có một vết xước nhỏ, giống như bị vật gì sắc nhọn cào xước, nhưng lực có hạn, không xuyên qua được.
Giang Thành dùng mảnh vỡ để làm xước trên hộp carton, nhận thấy hình dạng và kích thước của các mảnh vỡ đều phù hợp với chỗ bị xước kia.
Ngay sau đó, như thể đã xác minh được một suy đoán đáng sợ nào đó, Giang Thành lập tức quay lại nhìn vào bức tường mà mình đã dọn sạch một nửa, chỉ để lại nửa trên.
"Phần bên dưới cũng dọn dẹp đi, nhanh!" Giang Thành chỉ vào tường, giọng điệu trở nên khẩn trương.
Nghe được lời này, Thẩm Mộng Vân không dám lơ là hắn, bọn họ biết Giang Thành nhất định đã phát hiện ra điều gì đó phi thường, nếu không thì sẽ không như thế này.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy vẻ mặt này của Giang Thành.
Lần dọn dẹp này chỉ diễn ra chưa đầy 2 phút, sau khi dùng dây xích tháo chiếc túi cuối cùng ra, cảnh tượng trước mắt khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc.
Chỉ thấy ở vị trí cách mặt đất khoảng 1 mét, trên bức tường xi măng tối màu đầy dấu vết do chặt chém để lại.
Trong đó có một nhát ở giữa thậm chí còn để lại một vết nứt trên tường.
"Làm sao... làm sao lại như này?" Sắc mặt Cao Ngôn đột nhiên thay đổi, nơi đây như đột nhiên biến thành hiện trường giết người phân xác vậy.
"Có người dùng dao chém vỡ gương." Nhìn chằm chằm vào vết dao hung ác trên tường, trong mắt Giang Thành dâng lên thứ gì đó: "Cho nên mảnh gương mới có thể bay cao và xa như vậy, còn có thể để lại dấu vết trên hộp gỗ."