Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 679 - Chương 679: Thiên Thần Áo Trắng

Chương 679: Thiên thần áo trắng Chương 679: Thiên thần áo trắngChương 679: Thiên thần áo trắng

"Cái này không phải là do người đến dọn dẹp dấu vết làm đấy chứ, bởi vì không cần thiết, ngược lại sẽ chỉ lưu lại nhiều dấu vết hơn." Thẩm Mộng Vân suy nghĩ một chút rồi nói.

Sau cú sốc ban đầu, Cao Ngôn cũng bình tĩnh lại, tất cả manh mối tìm được đều đan xen vào nhau như một tấm lưới vô hình.

"Nếu không phải là do người đến dọn dẹp dấu vết làm, vậy thì là ai làm? Cũng không thể nào là do chính các cô gái mất tích kia làm chứ?"

Nhưng chính câu nói tưởng như vô tình này của Cao Ngôn lại mang đến cho người khác những ý tưởng mới, nhìn mảnh gương trong tay, Giang Thành trầm ngâm một lúc rồi nói: "Có khi nào là vào cái đêm chia sẻ những câu chuyện kinh dị kia, trong quá trình này đã xảy ra chuyện gì đó?"

Thẩm Mộng Vân cũng có cảm giác đó, quay đầu nhìn hắn, lập tức bổ sung: "Hai người còn nhớ không, Viên Tiêu Di nói bọn họ đã từng đứng trước gương để mời gương tiên tới, có khi nào chuyện bọn họ mất tích có liên quan đến tấm gương này không?"

"Trong khi chia sẻ những câu chuyện kinh dị, chiếc gương đã xảy ra biến cố đáng sợ nào đó, dẫn đến việc bọn họ buộc phải chém nó thành nhiều mảnh để kết thúc nghỉ thức."

Ngay khi ý tưởng này được đề xuất, trong lòng của mọi người đều có một cảm giác như đã từng gặp ở đâu đó.

Phải nói rằng suy đoán này là hoàn toàn có căn cứ.

Hơn nữa dựa vào tình hình hiện tại, rất hiển nhiên là bọn họ đã thất bại, ngoại trừ để lại một Viên Tiêu Di tinh thần hoảng hốt ra, năm nữ sinh còn lại đều đã mất tích.

"Không tệ." Sắc mặt Cao Ngôn hơi tối sầm, anh ta nói bằng giọng kỳ quái: "Điều này cũng có thể giải thích cho việc tại sao chỉ có một mình Viên Tiêu Di là không sao, bởi vì cô ấy nói mình nhát gan, nên hoàn toàn không dám tham gia vào nghi thức mời gương tiên."

Tự gây nghiệp không thể sống sót, suy cho cùng, những nữ sinh mất tích này chẳng qua chỉ là một nhóm những đứa trẻ mới vào đại học, ngây thơ không có kinh nghiệm, hoàn toàn không thể hiểu được sự khủng khiếp của những thứ kia.

Cùng với sự tuyệt vọng khi thực sự phải đối mặt với chúng.

Trong quá trình tìm kiếm lục soát sau đó, bọn họ lại lần lượt phát hiện ra một số manh mối mới, nhưng những manh mối này chỉ có thể chứng minh có người đã từng đến đây chứ không thể xác nhận danh tính của người đó.

Những gì bọn họ cần là những manh mối trực tiếp hơn.

Người phá vỡ thế bế tắc là Thẩm Mộng Vân, cô ta vừa mới di chuyển một cái hộp gỗ nặng trịch, vô tình liếc nhìn phía trên đầu, chợt phát hiện ra một bóng đen.

Phía trên một chiếc kệ sắt tương đối gần với bọm họ.

Nó trông giống như một chiếc túi màu đen, bên trong phồng lên chứa đầy đồ đạc, rất khó nhận thấy trên nền xám của nhà kho.

"Đó là cái gì?" Thẩm Mộng Vân chỉ vào đó rồi nói.

Chiếc túi này ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, nó được đặt ở một vị trí kỳ lạ và rất khó tiếp cận.

Cho mọi người cảm giác rằng, người đặt túi sau khi đã đặt lên rồi thì không sẵn sàng lấy nó xuống nữa.

"Là... một cái túi màu đen?" Cao Ngôn không chắc chắn nói.

"Lấy xuống xem thử." Giang Thành đi tới, đứng ở dưới kệ sắt.

Lúc này mọi người mới nhận ra vị trí của chiếc túi khó đến mức nào, cách mặt đất gần 3 mét.

Bọn họ tìm kiếm xung quanh khu vực một thời gian ngắn và không thấy thứ gì giống như chiếc thang để sử dụng.

Sau khi kiểm tra độ chắc chắn của kệ, Thẩm Mộng Vân quay đầu nhìn Giang Thành và hai người, nhỏ giọng nói: "Tôi có thể lên tháo nó ra, nhưng cần người giúp tôi."

Giang Thành không chút do dự bước tới, nói như một chính nhân quân tử: "Có tôi ở đây, cô Thẩm, cô cứ yên tâm."

Thời gian cấp bách, cứ ở lại đây thêm một phút đều sẽ gặp nguy hiểm, Thẩm Mộng Vận cũng không do dự nữa, cô tìm một góc tốt, giẫm lên khoảng trống ở giữa, trèo lên khung sắt, ngay khi cô chuẩn bị tiếp cận chiếc túi màu đen, đột nhiên cảm thấy một đôi tay chạm vào eo cô, còn có xu hướng sờ xuống phía dưới.

"Cô Thẩm." Phía dưới truyền đến giọng nói của Giang Thành: "Cô cứ buông ra cũng không sao, tôi có thể đỡ eo cô."

Cứ giằng co như vậy khoảng một phút, Thẩm Mộng Vân cởi chiếc túi màu đen ra, sau đó người cũng xuống dưới, Giang Thành mới luyến tiếc buông tay ra.

Nhưng naayv khi Thẩm Mông Vân nhìn hắn: naười đàn âng lai đât nhiên thở dốc, dường như vừa rồi đã bỏ ra rất nhiều công sức vậy.

Cao Ngôn khác với Giang Thành, sự chú ý của anh ta hoàn toàn bị chiếc túi màu đen thu hút, nhất thời ba người nhìn chằm chằm vào chiếc túi một lúc, vậy mà lại không có ai dám mở ra.

Cuối cùng vẫn là Thẩm Mộng Vân nghiến răng nghiến lợi bước tới, cởi nút thắt trên chiếc túi màu đen, bên trong là một ít quần áo, giày dép các loại.

Sau khi đặt những thứ đã sắp xếp riêng ra, ánh mắt của mấy người trở nên khó hiểu.

Trông có vẻ tất cả đều là quần áo của phụ nữ, nhưng điều khiến Giang Thành thực sự quan tâm lại là hai thứ trong số đó.

Một cái là áo khoác blouse trắng tỉnh, rất giống với loại được mặc ở bệnh viện, còn có một bộ đồ bơi, bên trong bộ đồ bơi còn có một cặp kính bơi, nhìn trông rất chuyên nghiệp.

Điều này lập tức khiến họ nhớ đến những gì Viên Tiêu Di đã đề cập về hai cô gái mất tích tên là Tiểu Đình và Tiểu Nhiên.

Tiểu Đình đang học y khoa và Tiểu Nhiên ở trong đội lặn của trường.

Vừa vặn trùng khớp.

"Hai người mau tới xem cái này đi." Cao Ngôn từ trong túi lấy ra một đôi giày, đôi giày này khác với những đôi giày khác vừa mới được đổ ra, đế giày giống như được khảm bằng những chiếc đỉnh thép, cũng chính vì điểm này nên chúng được treo trong túi.

Đây là một đôi giày chạy bộ rất chuyên nghiệp, Giang Thành cầm lấy, nhìn cỡ giày là cỡ 38.

"Là Tiểu Lâm." Thẩm Mộng Vân cầm lấy chiếc giày nói.

Tiểu Lâm cũng là một trong năm cô gái mất tích, ở trung tâm giáo dục thể chất, cuối cùng biến mất ở sân thao trường bỏ hoang phía đông trường học.

Thẩm Mộng Vân quỳ xuống nhặt lên một vật gì đó nhọn ở phía trước, giống như đầu mũi tên, phía sau có tay cầm bằng gỗ, hình như là một dụng cụ: "Đây là cái gì?"

Giang Thành liếc nhìn một cái, nói: "Dao điêu khắc đất sét, dùng để chạm khắc."

Rõ ràng công cụ này thuộc về Tiểu Ngữ, người đến từ Học viện Mỹ thuật, và câu chuyện cô kể trước khi biến mất tình cờ có liên quan đến Phòng Điêu khắc. tò mò của Thẩm Mộng Vân, cô ta quay đầu lại nhìn sang Giang Thành, trong môi trường tối tăm, chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng khuôn mặt của hắn.

Do dự một lát, cuối cùng cô vẫn hỏi: "Anh là làm nghề gì?"

Giang Thành dừng một chút: "Thiên thần áo trắng."

"Anh là bác sĩ?" Ngữ khí của Thẩm Mộng Vân có chút nghỉ hoặc, trực giác của phụ nữ mách bảo, người đàn ông này không đơn giản như vậy.

Giang Thành do dự một lát, sau khi tiếp tục lên tiếng, ánh mắt Thẩm Mộng Vân đột nhiên thay đổi.

"Cứ coi tôi là bác sĩ đi." Giang Thành đặt đồ vật trong tay xuống cũng không nhìn cô ta, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đều là béo nước tình cờ gặp nhau, cuối cùng lại trở thành những người xa lạ, hỏi nhiều thế để làm gì."

Giọng nói lạnh lùng khác thường, so với lúc nãy như hai người hoàn toàn khác nhau, Thẩm Mộng Vân có thể cảm nhận được vị đắng chát trong sự lạnh lùng của người đàn ông xa cách với những người khác này.

"Cũng là một người đáng thương..." Thẩm Mộng Vân thầm nghĩ trong lòng.

Nhưng cô ta nhất định không ngờ rằng Giang Thành biết được loại dụng cụ này từ một khách hàng phục vụ, một ngày nọ, khách hàng cảm thấy không khỏe nên yêu cầu hắn đến tư vấn, kết quả là trong quá trình thực hiện chồng của khách hàng đã quay trở về, hắn đành phải đến trốn dưới tầng hầm của nhà khách hàng.

Dưới tầng hầm chứa đầy các tác phẩm điêu khắc bán thành phẩm, nguyên liệu thô và dụng cụ, hắn gần như dành thời gian cả đêm để nghiên cứu về chúng, và cảm thấy chúng cũng khá thú vị.
Bình Luận (0)
Comment