Chương 680: Đến rồi
Chương 680: Đến rồiChương 680: Đến rồi
Trên kệ vẫn còn một thứ cuối cùng, là một cuốn sổ ghi chép bìa đen, lật trang đầu tiên ra, trên đó viết ba chữ Đồng Kiến Huệ rất đẹp.
Cái tên này mọi người đều không còn xa lạ gì nữa, cô gái mất tích cuối cùng cũng đã được xác định danh tính.
Theo Viên Tiểu Di, Tiểu Huệ là học bá, ngoài việc đến lớp và tham gia hoạt động câu lạc bộ, hầu như không có sở thích nào khác, nếu muốn tìm cô ấy, cứ đến thư viện tìm là thấy, cả ngày cô đều ở đó.
Nhưng khi mở cuốn sổ ra xem bên trong viết gì, mọi người đều ngạc nhiên phát hiện mảnh giấy dường như đã bị ngâm trong nước, nội dung bên trong đã bị nhòe hết.
Mục đích đến đây của bọn họ đã đạt được, hiện tại có thể chắc chắn, năm cô nữ sinh mất tích là có thật chứ không phải do Viên Tiểu Di tưởng tượng ra.
Những vết dao để lại trên tường và những mảnh vỡ của gương đều nói với bọn họ, đêm đó ở đây đã xảy ra chuyện rất đáng sợ.
Mọi người đều có cảm giác, đây có lẽ mới là chân tướng mà người sau này xóa sạch dấu vết thật sự muốn che đậy.
"Nơi này không nên ở lại lâu, nếu như manh mối đã tìm được tương đối rồi, thì mau rời khỏi đây thôi." Cao Ngôn nhìn quần áo rải rác trên mặt đất, trong mắt hiện lên một chút không tự nhiên.
Cuộc khám phá lần này đã thu hoạch được không ít, nhưng nó cũng là lời cảnh tỉnh đối với bọn họ.
"Chờ đã." Giang Thành ngăn cản, sau đó nhanh chóng bắt đầu thu dọn đồ đạc dưới đất, nhét quần áo, giày dép các loại trở lại túi.
Nhưng ngay khi Giang Thành lặp lại thủ đoạn cũ, định kéo Thẩm Mộng Vân lên, yêu cầu cô đặt chiếc túi trở lại vị trí cũ thì bất ngờ đã xảy ra.
Thẩm Mộng Vân không biết xảy ra chuyện gì, thân thể khẽ run lên, sau đó từ trên kệ trực tiếp ngã xuống, may mắn thay Giang Thành nhanh tay nhanh mắt ôm được cô ta, nhưng dù vậy, hai người đều loạng choạng lùi về sau một đoạn khá xa , cuối cùng ngã vào nhau.
"Sao lại bất cẩn như vậy?" Cao Ngôn bước nhanh tới.
Nhưng sau khi nhìn thấy rõ biểu cảm của Thẩm Mộng Vân, ánh mắt của Cao Ngôn hơi thay đổi, trên mặt cô tràn đầy sợ hãi, đôi vai vẫn còn đang run rẩy. có gì đó khác lạ, cô tựa vào người hắn như một con mèo con, đôi môi trắng bệch.
"Người." Thẩm Mộng Vân trong mắt tràn đầy sợ hãi: "Có người!"
Nghe vậy, Cao Ngôn lập tức cảnh giác, quét đèn điện thoại di động nhìn quanh, vội vàng nói: "Người ở đâu?"
Sau khi đã bình tĩnh hơn một chút, Thẩm Mộng Vân mới ổn định lại, sau đó đứng dậy, hít một hơi thật sâu, chỉ vào một cái kệ cách đó không xa nói: "Ở... ở ngay kia, người đó đang đứng ngay phía sau kệ, vừa rồi vì tôi đứng trên cao nên đã nhìn thấy".
Mọi người nhìn theo hướng Thẩm Mộng Vân chỉ, ở đó có một cái kệ hàng.
Nó cũng giống như những cái trước mặt họ, gần các kệ thì tối, các tầng dưới chứa đầy các loại hộp, từ góc nhìn của họ, không thể nhìn thấy phía sau chiếc kệ.
Là phúc hay là họa, là họa có muốn tránh cũng không được, không cần thảo luận, Giang Thành và Cao Ngôn chậm rãi đi về phía kệ hàng, có lẽ khoảnh khắc vừa rồi đã để lại bóng đen tâm lý trong lòng Thẩm Mộng Vân, lần này cô lựa chọn đi theo phía sau Giang Thành.
Một nhóm ba người đánh bọc sườn tiến về phía sau chiếc kệ.
"Phù..." Cao Ngôn đứng cạnh kệ thở dài một hơi nhẹ nhõm, lấy mu bàn tay lau đầu, quay người nói: "Cô Thẩm, không có người, có khi nào là do cô đã quá căng thẳng, nhìn nhầm rồi không."
Khi đến gần hơn, có thể thấy trên kệ có đủ thứ, bao gồm hộp, quả bóng rổ xì hơi và bóng chuyền, cùng vài chậu hoa lẫn lộn.
Những thứ này tối đen, đến mức khi nhìn từ xa, có nói là đầu người cũng không có gì kì lạ.
"Thật sự là tôi đã nhìn nhầm sao?" Sau khi nhìn thấy tình trạng sau kệ, Thẩm Mộng Vân cũng có chút nghỉ ngờ đối với những gì mình nhìn thấy.
Kỳ thực hiện tại cách nhận dạng tốt nhất chính là quay lại vị trí ban đầu, để Thẩm Mộng Vân lần nữa leo lên xác nhận, nhưng trong lòng mọi người theo bản năng đều cự tuyệt lựa chọn này.
Nơi này nhất định có tà ác, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, mọi người đều cho rằng tốt nhất không nên tìm thêm chuyện nữa.
Tuy rằng không tiện để Thẩm Mộng Vân quay trở lên diễn lại lần nữa, nhưng Giang Thành cũng không có ý định cứ như vậy bỏ cuộc, hắn suy nghĩ một chút, hỏi Thẩm Mộng Vân: "Người mà cô vừa nhìn thấy, đại khái ở vi trí nào?" Thẩm Mộng Vân hồi tưởng lại một chút, sau đó chỉ vào một chiếc hộp trên tầng ba bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Đại khái là ở chỗ này."
Nói xong, cô lại nói với giọng điệu không chắc chắn: "Tôi chỉ mơ hồ nhìn thấy một cái bóng, giống như đầu người núp ở phía sau, bởi vì lúc đó tôi quá căng thẳng, cho nên..."
Giang Thành sơ bộ ước tính một chút, dựa vào chiều cao này, nếu thật sự có người đứng phía sau, vậy thì chiều cao của người này khoảng 1. 6 mét, mới có thể xuyên qua khe hở trên tầng ba, vừa đủ cho Thẩm Mộng Vân đang đứng ở vị trí trên cao, chỉ nhìn thấy cái đầu.
Mà chiều cao này... có phải là quá trùng hợp rồi không?
"Anh Giang, chúng ta mau rời khỏi đây đi." Cao Ngôn không biết có phải đã nhận ra điều gì không, cứ luôn không ngừng thúc giục rời đi.
Ngay cả Thẩm Mộng Vân sắc mặt cũng tái nhợt, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa, tựa hồ lo lắng sau cửa lại đột nhiên xuất hiện một bóng người khác.
"Giúp tôi soi đèn đi." Giang Thành không do dự nữa, nhanh chóng đi về phía kệ, mặt sau của kệ khá bừa bộn, gần như không có chỗ để bước.
Nhưng may mắn thay, những thứ chất đống là những hộp các tông dễ di chuyển, những quả bóng cũ, v. v., và chiều cao tổng thể tương đối thấp nên việc giấu người bên trong là không thực tế.
Quay đầu nhìn về phía trước chỗ Thẩm Mộng Vân đứng trên kệ, sau đó dựa vào vị trí mà Thẩm Mộng Vân nói đã nhìn thấy người ở đâu, Giang Thành vượt qua chướng ngại vật, đi đến gần địa điểm cô nói.
Dùng điện thoại di động nhìn xung quanh, dùng tay lau nhẹ, trên kệ hàng có một lớp bụi, rõ ràng đã lâu không có người động tới.
Giang Thành cúi đầu, dường như không muốn bỏ cuộc, nhưng ngay sau khi hắn dùng chân dịch chuyển một chiếc hộp trên mặt đất, cảnh tượng tiếp theo khiến đồng tử của hắn đột nhiên co rút lại.
Chỉ thấy một vũng vết nước bên cạnh chiếc hộp.
Cùng lúc đó, giọng nói của Thẩm Mộng Vân cũng truyền tới, mang theo chút sợ hãi: "Đúng, ... Đúng rồi, chính là ở đó, người mà tôi nhìn thấy vừa rồi chính là đứng ở vị trí của anh!"
Vài giây sau, Giang Thành mới lấy lại bình tĩnh, vì vấn đề góc độ nên từ vị trí của Thẩm Mộng Vân và Cao Ngôn không thể nhìn thấy vệt nước.
Suy nghĩ một lúc, Giang Thành quyết định nói cho bọn họ phát hiện này, đồng thời cũng muốn thử phản ứng của bọn họ. người và Cao Ngôn, đều đột nhiên tái mặt.
Bọn họ cũng muốn tự lừa dối mình rằng đó chỉ là do nhà kho bị rò rỉ hay gì đó, nhưng làm sao lại có chuyện trùng hợp đến như vậy?
"Vậy nên... nãy giờ luôn có một người đứng ở đây quan sát chúng ta?" Đầu lưỡi của Cao Ngôn có chút run rẩy.
Đột nhiên, nỗi sợ hãi về bóng tối xung quanh bọn họ tăng lên gấp bội.
Suy cho cùng, ban đầu đó chỉ là sự nghi ngờ nhưng giờ đây, điều đó đã được chứng thực.
Mấy người bắt đầu thục mạng chạy khỏi nhà kho, quay trở lại theo con đường ban đầu, đi trong hành lang sâu hun hút, Giang Thành bật điện thoại di động, nhìn vào con đường phía trước, trong khi Cao Ngôn cảnh giác cao độ phía sau.