Chương 682: Vương Kỳ
Chương 682: Vương KỳChương 682: Vương Kỳ
Thẩm Mộng Vân liếc Giang Thành bằng ánh mắt phức tạp. Âm thanh giọt nước rơi càng lúc càng gần hơn rồi,"Xem ra, đúng là do vật này." Cô hạ giọng: "Bỏ thứ đó lại, chúng ta đi thôi."
Trông Giang Thành như có chút không nð; thấy vậy, Cao Ngôn lập tức nổi giận: "Tôi nói này, anh Giang. Đã lúc nào rồi, mà anh còn tiếc rẻ thứ này?"
Chiếc kính lặn này chắc chắn là một manh mối đáng giá. Bằng không, thứ sau lưng kia cũng sẽ không bám riết chẳng tha như vậy.
Nhưng chuyện khiến mọi người bất ngờ chính là, dù ném đi chiếc kính lặn kia thì âm thanh giọt nước rơi ấy vẫn không định buông tha cho họ.
Tích... tóc...
Tích... tóc.......
Âm thanh càng lúc càng gần. Lần này, đã ở ngay vị trí bóng tối đằng sau lưng mọi người.
Chẳng biết có phải do quá căng thẳng mà tạo thành ảo giác hay không, ngay lúc quay mặt lại ở lần cuối cùng, Cao Ngôn đã mơ hồ trông thấy có thứ gì đó đang đứng ở ngã rẽ cách đó không xa.
Sở dĩ dùng từ mơ hồ, đó là vì kẻ ấy chỉ để lộ một nửa người - còn một nửa còn lại thì nấp sau tường, gần như hòa làm một với bóng tối.
"Đáng chết!" Cao Ngôn cắn răng, vừa chạy vừa nói với Giang Thành và Thẩm Mộng Vân: "Chuyện gì thế này? Tại sao nó còn cắn mãi không buông?"
"Chẳng lẽ nó nhất định phải giết chết một người à?" Nói đến đây, Cao Ngôn nhìn chằm chằm vào sau lưng Giang Thành.
Giả sử quỷ nhất định giết một mạng mới thả bọn họ đi, vậy nạn nhân chắc chắn phải là Giang Thành.
Dù sao đi nữa, chính hắn là kẻ trộm đồ.
Và ở một phần tỷ lệ khá cao, hắn là kẻ đã tìm ra manh mối.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Cao Ngôn, Giang Thành đột ngột xoay người. Ngay khoảnh khắc 2 ánh mắt đối diện nhau, Cao Ngôn lập tức liếc sang nơi khác.
Ngay say đó, trước ánh mắt khiếp sợ của Thẩm Mộng Vân và Cao Ngôn, Giang Thành lại móc ra một món trang phục màu trắng từ trong người. Là một cái áo khoác màu trắng.
Mà khi mở cái áo khoác trắng đó ra, bên trong còn gói kỹ một con dao điêu khắc.
"Con mẹ nó!!!" Tròng mắt của Cao Ngôn sắp sửa rơi ra ngoài luôn rồi: "Anh lấy khi nào vậy? Sao tôi không thấy?"
Có vẻ như Giang Thành cũng hơi ngại ngùng, thế là sờ mũi bảo: "Lỡ lấy một món cũng là lấy, thôi thì lấy thêm vài ba món."
"Thôi thì lấy thêm vài ba món..." Cao Ngôn méo xệch cả miệng; lúc này, anh ta đã hiểu vì sao con quỷ kia cứ bám riết không tha.
Thử đổi một góc nhìn, nếu tên kia mà trả lại hết tài sản cho mình, thì mình cần gì phải liều mạng với đối phương.
"Dựa vào tường." Thẩm Mộng Vân ra lệnh cho Giang Thành: "Đưa hai tay lên đầu."
Giang Thành dùng dằng xoay người, úp mặt vào tường, đưa lưng về phía Thẩm Mộng Vân rồi nâng ca hai tay: "Cô nhẹ nhàng xíu nhé." Hắn ưỡn ẹo cơ thể: "Tôi sợ đau."
"Đàng hoàng xíu đi!" Thẩm Mộng Vân cũng bó tay với người đàn ông này, thế nên muốn khám xét một lượt mới yên tâm được. Có trời mới biết hắn còn trộm thêm gì hay không?
Nhưng lần này thì ổn. Thẩm Mộng Vân nhanh chóng tra soát một vòng cả người Giang Thành, đặc biệt là bên trong quần áo, quả thật là không còn món đồ nào.
Tuy nhiên, trong khi đang đứng cảnh giới thì Cao Ngôn đột nhiên nhớ ra gì đó: "Kính lặn, dao điêu khác, áo khoác... Vậy còn giày chạy đua và quyển sổ tay đâu?"
Đang lục soát người Giang Thành, Thẩm Mộng Vân cũng chạm vào vật gì đó cứng cứng ở phần eo: "Đây là cái gì?"
"Ặc." Giang Thành cực kỳ miễn cưỡng lôi ra một quyển sổ tay bìa đen. Theo dự định, hắn muốn thử ném ra từng món, từng món một. Biết đâu chừng, một trong những vật này có thể xua đuổi ma quỷ đi.
Cầm quyển sổ tay còn ấm, Thẩm Mộng Vân hít sâu một hơi, mở lời chất vấn: "Rốt cuộc, anh muốn làm cái gì?"
Giang Thành thả tay xuống, cố tình chống chế: "Thì cô cũng thấy rồi đó. Ma quỷ đến đây là vì những vật này, điều đó đã chứng tỏ giá trị của nó."
"Những cũng phải có mạng mới giữ lại được." Cao Ngôn cực kỳ hối hận; giá mà sớm chút nhìn chừng Giang Thành, vậy có lẽ sẽ không xảy ra "Không thử làm sao biết? Ít ra, lúc này chúng ta cũng đã biết rõ đây là những vật có giá trị, biết đâu còn là vật phẩm nhiệm vụ không chừng." Giang Thành thản nhiên đáp.
"Được rồi. Hiện tại không phải là lúc bàn tán những vấn đề này." Thẩm Mộng Vân xen ngang.
Vốn dĩ, Giang Thành muốn lấy ra từng món một, từ đó mà thăm dò giới hạn của ma quỷ. Nhưng vì Cao Ngôn cật lực phản đối, Thẩm Mộng Vân cũng khuyên can, nên cuối cùng hắn đành từ bỏ.
Sau khi thả lại quyển sổ tay, dao điêu khắc và áo khoác trắng trên bậc thang - không lâu sau - âm thanh giọt nước rơi cứ mãi bám riết không buông sau lưng cũng biến mất bặt tăm.
Cả đám lần mò đường trở về, vừa rẽ một khúc ngoặt, thì đột nhiên thấy một cánh cửa khép hờ trước mặt.
Trông cánh cửa khá quen mắt; vừa đẩy ra, cả ba lập tức trông thấy một dãy hành lang không ánh đèn, nhưng xung quanh lại được một lớp bụi ánh sáng mờ mờ bao phủ.
"Đây là..." Cao Ngôn nhướng mắt lên.
"Là con đường mà chúng ta đã đi đến đây." Giang Thành khép cửa lại; ai nấy đều có thể nhìn rõ vết dao khắc lưu lại.
Đây là cửa kho hàng. Bọn họ vừa mới từ cánh cửa này đi ra.
"Trước đó, chúng ta vẫn luôn loanh quanh trong kho hàng ư?" Thẩm Mộng Vân cau mày. Tuy cô từng có suy đoán tương tự, nhưng khi suy đoán biến thành sự thật thì cô vẫn cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Nếu cửa đã xuất hiện, vậy chứng tỏ quỷ đả tường đã biến mất. Mọi người không chần chờ nữa, lập tức chạy đến cầu thang cuối hành lang, nhanh chân rời đi.
Sau khi nhảy ra khỏi cửa sổ của nhà vệ sinh nữ, ở khoảng cách xa xa độ chừng 20 mấy, có mấy bóng người đang đứng nấp ở hàng cây gần đó.
Chính là tên mập, Hòe Dật và những người khác.
Đang đi tới và chuẩn bị mở lời, Thẩm Mộng Vân đột nhiên liếc mắt qua cả đám rồi lạnh lùng hỏi: "Tại sao lại thiếu một người?"
Cô gái ở cùng phòng với cô lí nhí đáp: "Vương Kỳ bảo là ở đây chán quá, nên muốn đi xung quanh xem thử thế nào."
Tựa như sợ bị đồng đội giận dỗi, cô gái tên Sư Hiểu Nhã bèn nhanh chóng giải thích thêm: "Tôi có khuyên anh ta, cả đám đều khuyên nhưng anh ta không chịu nghe theo. Suýt nữa còn xảy ra xô xát với anh Hòe." Hòe Dật bực tức đáp: "Đúng như cô ấy nói. Tôi và anh bạn mập đây sợ xảy ra biến cố, nên bảo Vương Kỳ ở lại đây ngoan ngoãn chờ đợi. Nhưng anh ta chẳng thèm nghe, còn bảo rằng chờ đợi nữa thì chẳng khác gì chết dần chết mòn, thế nên muốn đi dạo một vòng xung quanh."
Giờ nói gì cũng đã muộn, cần ưu tiên tìm người. Hơn nữa, xét theo vẻ mặt của tên mập và Hòe Dật, cả hai cũng không thể đàn áp được Vương Kỳ trong lần xô xát vừa rồi.
Tuy Hòe Dật đã bị mất liên lạc với 'cửa' trong người, nhưng cậu ta có ngón nghề đánh nhau khá tốt. Cộng thêm tên mập hỗ trợ, thế mà còn để Vương Kỳ rời đi được...
Quan sát bóng tối bốn phía, Giang Thành đột nhiên rất có hứng thú với Vương Kỳ.
"Anh ta có nói đi đâu không?" Quay đầu lại, Giang Thành hỏi.
tên mập và Hòe Dật không nói gì, Sư Hiểu Nhã cũng ấp úng, không đáp chính xác được. Cuối cùng, vẫn là Văn Lương Sơn hèn mọn giơ tay lên: "Tôi... Tôi biết một chút."
"Biết thì nói nhanh lên!" Cao Ngôn lúc này đang rất khó chịu, cực kỳ chướng mắt với thái độ nịnh nọt của anh ta. Nếu quay lại quá khứ mấy chục năm, thằng này chắc chắn đứng về phe phản phúc.
Văn Lương Sơn nuốt nước miếng, bảo: "Tôi... Tôi cũng chỉ ngẫu nhiên nghe được mà thôi. Ngay khi các người rời đi không lâu, Vương kỳ bèn nấp sau một thân cây, lầm bầm gì đó. Anh ta nói rằng... Nó đã đi theo suốt đoạn đường, tại sao bây giờ lại không thấy nữa?"