Chương 683: Nhu cầu riêng
Chương 683: Nhu cầu riêngChương 683: Nhu cầu riêng
Nghe vậy, ánh mắt của Giang Thành đột nhiên thay đổi.
"Theo suốt một đường..." Những lời này khiến Giang Thành lập tức nghĩ đến vết nước kia. Tồn tại nào đó lưu lại vệt nước dưới đất đã đi theo bọn họ suốt một chặng đường, từ ký túc xá đến tận địa điểm này.
Có vẻ như ngoài mình ra, người đàn ông tên Vương Kỳ kia cũng chú ý đến chỉ tiết này.
Nhưng cũng có vẻ như ngoại trừ mình và Vương Kỳ ra, chẳng có ai khác nhận ra điều này cả. Cao Ngôn hỏi Văn Lương Sơn: "Vương Kỳ đi hướng nào?"
Văn Lương Sơn lập tức chỉ sang một bên: "Lần cuối cùng mà tôi nhìn thấy anh ấy, thì anh ấy đang đi về hướng đó."
Nhìn về hướng ngón tay của Văn Lương Sơn, Vương Kỳ lẽ ra phải đi vòng ra cửa chính của trung tâm hoạt động.
Nhưng Giang Thành chắc mẫm rằng bản thân anh ta sẽ không dám tiến vào trung tâm hoạt động một mình. Mà vì thế, ắt hẳn anh ta sẽ dạo đến khu vực gần đó, nơi có từng dãy nhà trùng điệp với bố trí ngay ngắn kia.
Đây là tòa nhà mà cả nhóm từng trông thấy khi trên đường đi đến đây, khu ký túc xá dành cho sinh viên Đại học Giang Đàm.
"Các người có phát hiện gì ở bên trong hay không?" Văn Lương Sơn rất giỏi về mặt nghe từ đoán ý. Khi trông thấy vẻ mặt của mấy người di ra, anh ta lập tức biết là bên trong chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Cao Ngôn và Giang Thành đều không để ý tới anh ta, chỉ có mỗi Thẩm Mộng Vân dừng lại, chiếu lệ bảo: "Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này; tìm người quan trọng hơn."
Nghe bảo muốn tìm Vương Kỳ, Hòe Dật không thể nhịn được nữa: "Tôi nói này, chúng ta không cần tìm thằng ấy đâu. Người như gã, chẳng giúp ích được gì cả."
"Người anh em Hòe Dật nói đúng. Gã ấy sẽ chỉ mang đến nguy hiểm cho chúng ta mà thôi." Sau khi suy nghĩ một lát, tên mập nói: "Còn tạo thêm phiền toái."
Thời gian bọn họ rời đi không hề ngắn. Nếu trì hoãn thêm nữa, mọi người lo lắng là khi trở về sẽ đánh động đến cụ già trông cửa.
Suy cho cùng, người già có chất lượng giấc ngủ khá kém. Họ thường đi ngủ sớm và thức dậy khá sớm. Giang Thành từng gặp một khách hàng luôn đi na trước 8 aiờ tối và thức dâv vào lúc 4 aiờ sána để ăn eána. naàv qua ngày.
Do đó, hắn cũng định bỏ rơi Vương Kỳ. Đêm khuya mà đi tìm người trong khuôn viên nhà trường ư? Tìm quỷ còn đúng hơn.
Và quan trọng nhất chính là, Giang Thành lo lắng rằng thứ đã bám theo họ suốt cả chặng đường từ ký túc xá đến đây vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào cả đám cách đó không xa, và tiếp theo là sẽ bám theo cả nhóm quay về ký túc xá.
Do dự một lúc, Thẩm Mộng Vân rốt cuộc cũng lên tiếng: "Được rồi! Chúng ta cứ đi vòng ra cửa chính nhìn thử xem. Nếu Vương Kỳ ở gần đây, chúng ta quay về cùng anh ta. Bằng không, chúng ta cũng không cần phải đi tìm làm gì."
"OK."
Đề xuất này phù hợp hơn với tình hình hiện tại.
Đoàn người bèn di chuyển đến trước cửa trung tâm hoạt động. Văn Lương Sơn nhìn quanh, bỗng nhiên có một cơn gió thổi qua. Anh ta bèn co người lại theo bản năng, rụt cổ vào trong áo khoát, khó chịu nói: "Vương Kỳ không có ở đây, có khi nào anh ta bỏ về trước rồi hay không?"
Cao Ngôn liếc anh ta một cái; Văn Lương Sơn thì chột dạ né tránh khỏi tầm mắt của Cao Ngôn.
Mọi người đều biết, nơi này cách ký túc xá rất xa. Muốn trở về, vậy phải đi một vòng lớn. Chỉ cần không ngu ngốc, Vương Kỳ tuyệt đối sẽ không im lặng quay về một mình vào ban đêm thế này.
Văn Lương Sơn nói thế chỉ vì quá sợ hãi, muốn trở về càng nhanh càng tốt.
Về phần Vương Kỳ vẫn còn sống hay đã chết, anh ta không quan tâm.
Đại học Giang Đàm về đêm giống như một ao nước đọng chết chóc, hoàn toàn không có hơi thở của người sống.
Ngay cả ký túc xá sinh viên cách đó không xa cũng chỉ có vài ngọn đèn loe loét, nhưng đã lâu như vậy rồi mà cũng chẳng hề nghe thấy bất kỳ một âm thanh nào.
Cụm từ "bất thường" cũng chưa đủ để miêu tả sự quái dị của bầu không khí hiện tại.
"Có khi nào... tất cả mọi người trong ngôi trường này đều là quỷ hay không?" Tên mập thấp giọng lẩm bẩm.
Nghe được cậu nói vừa rồi của tên mập, Văn Lương Sơn nhát gan và Sư Hiểu Nhã đồng thời tỏ vẻ sợ hãi, mà ngay cả Thẩm Mộng Vân cũng khẽ "Đừng nói lung tung." Cao Ngôn giở giọng bất mãn: "Làm sao có chuyện tất cả mọi người trong trường đều là ma quỷ? Thế thì còn làm nhiệm vụ gì nữa, ngồi yên chờ chết là được."
Biết mình lỡ lời, tên mập cuối đầu xuống, không nói gì thêm.
"Nơi đây không thích hợp ở lâu, chúng ta về trước đi." Không rõ có phải do câu nói này của tên mập đã tác động đến Cao Ngôn hay không, mà chưa đến nửa phút, anh ta đã yêu cầu rời khỏi nơi đây ngay.
Lần này, không có ai phản đối cả.
Nhưng khi mọi người đi chưa đến 30 mét, phía sau chợt vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập. Thẩm Mộng Vân run nhẹ đôi bờ vai; nhận thức đầu tiên của cô chính là thứ ở bên trong trung tâm hoạt động đã rượt theo đến tận bên ngoài.
Nhưng may mắn thay, thứ xuất hiện sau lưng họ lại chính là gương mặt đáng ghét của Vương Kỳ.
Mọi người còn chưa kịp kéo quân hỏi tội, Vương Kỳ đã nheo mắt cười, hỏi: "Hóa ra mọi người đang ở đây, uổng công tôi chạy lòng vòng tìm mọi người cả buổi!"
"Anh đang tìm chúng tôi?" Hòe Dật hung hăng hỏi ngược lại.
"Đúng vậy! Vừa rồi, tôi vòng ra cửa sổ phía sau để tìm các người, nhưng chẳng thấy ai ở đó cả. Do đó, tôi mới đi dạo một vòng, không ngờ là gặp được cả đám đang chuẩn bị quay ngược trở về." Vương Kỳ thọt hai tay vào túi quần, đối đáp rất thản nhiên.
"Không trở về thì làm gì?" Tên mập tức giận nói: "Chờ anh mời đi ăn cơm à!"
Thẩm Mộng Vân cũng lạnh lùng ngắt lời: "Được rồi! Đừng cãi nhau nữa!" Nhìn sang Vương Kỳ, cô nghiềm ngẫm mở lời: "Tôi hỏi anh, anh đã đi đâu vậy?"
Vương Kỳ chậm rãi duỗi tay ra, chỉ về phía khu ký túc xá sinh viên gần đó: "Tôi thấy buồn chán quá nên đi dạo một lát mà thôi, tiện thể giải quyết một số nhu cầu cá nhân."
Văn Lương Sơn quay đầu lại, nhìn về khu ký túc xá sinh viên đầy tử khí ở phía đối diện, chất vấn bằng một giọng điệu còn run rẩy vì sợ hãi: "Anh thực sự đi đến khu ký túc xá ấy à?"
"Thế thì không. Tôi chỉ đi vòng quanh mà thôi. Tuy nhiên, cái khu ký túc xá kia đúng thật là rất kỳ lạ nha." Nói đến đây, Vương Kỳ dừng lời, liếc sang mọi người bằng ánh mắt đầy vẻ ẩn ý, như thể anh ta chắc chắn rằng ai nấy đều sẽ tiếp tục hỏi xem có gì hay ho ở đó vậy. Nhưng không ngờ...
"Anh còn sống, vậy là đáng mừng rồi." Giang Thành xoay người, lạnh nhạt nói: "Tất cả giải tán; chúng ta trở về thôi."
Tên mập và Hòe Dật cũng bám theo Giang Thành mà chẳng hỏi han gì thêm. Thẩm Mộng Vân và Cao Ngôn chỉ suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng cũng rời khỏi đây.
Văn Lương Sơn và Sư Hiểu Nhã vừa được khơi dậy tính tò mò, vốn dĩ muốn nghe thêm một chút. Nhưng trước tình hình thế này, cả hai đành phải lập tức bám theo cả nhóm.
Vương Kỳ cũng không tức giận, một mình bám theo đội ngũ ở vị trí cuối hàng trong dáng vẻ nhàn tản khó tả, trước sau như một kia.
Sau khi trở lại ký túc xá, tên mập lập tức khóa cửa lại, tò mò hỏi: "Bác sĩ, sao anh không để Vương Kỳ nói xong?"
Mặc dù không nhất thiết phải đến khu ký túc xá sinh viên, nhưng nếu có cơ hội biết nhiều hơn về tình hình trong trường - đặc biệt là Đại học Giang Đàm sau nửa đêm - vậy sẽ rất hữu ích cho những hành động tiếp theo của bọn họ.
Giang Thành nhặt bình nước nóng trên mặt đất lên, lắc lắc, sau đó tự rót cho mình một cốc nước: "Hỏi anh ta cũng vô ích thôi, dù sao đi nữa thì anh ấy cũng sẽ nói dối."
"Anh Giang! Gã Vương Kỳ này chắc chắn có vấn đề. Nhưng rốt cuộc có phải là quỷ theo anh đoán hay không..." Suy nghĩ một chút, thận trọng nói: "Tôi nghĩ là còn cần quan sát thêm."
Giang Thành cầm chén, chầm chậm hớp một ngụm nước ấm: "Anh nói đúng. Tên Vương Kỳ này không đơn giản. Tôi đoán rằng, ban nãy anh ta không hề chạy đến khu ký túc xá sinh viên."
"Vậy anh ta đi đâu?" Tên mập tiếp tục hỏi. Không quá lâu sau khi nhóm Giang Thành tiến vào trung tâm hoạt động, Vương Kỳ cũng đã bỏ đi một mình.
Giang Thành thở hắt ra một hơi, quay đầu nhìn về phía tên mập: "Anh ấy cũng giống như chúng tôi, tiến vào bên trong trung tâm hoạt động. Tuy nhiên, chúng tôi đi bằng cửa sau, còn anh ta vòng ra cửa trước."
Tên mập và Hòe Dật vô cùng sửng sốt với đáp án này.