Chương 684: Gõ cửa lúc nửa đêm
Chương 684: Gõ cửa lúc nửa đêmChương 684: Gõ cửa lúc nửa đêm
Đối với nhận định của Giang Thành, tên mập và Hòe Dật chỉ cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không hề nghi ngờ: "Vương Kỳ? Anh ta dám một mình tiến vào à?"
Giang Thành kể ngắn gọn cho bọn họ nghe về những chuyện kỳ lạ mà 3 người gặp phải bên trong. Sau khi nghe đến đoạn có thứ gì đó bám theo cả nhóm từ ký túc xá đến tận trung tâm hoạt động, sắc mặt của tên mập đã tái mét hẳn.
Hòe Dật thì dần dần nhớ ra: "Các anh còn nhớ không, Văn Lương Sơn bảo rằng, trước khi rời đi thì Vương Kỳ đã lẩm bẩm là có thứ gì đó bám sát theo suốt cả quãng đường, nhưng tại sao bây giờ lại không thấy nữa..."
"Tôi đoán rằng, ắt hẳn ý anh ta chính là vết nước kia!" Nhìn hai người bên cạnh, Hòe Dật khẳng định.
"Chính là như vậy." Giang Thành gật đầu.
"Có vẻ như Vương Kỳ không chỉ phát hiện ra vết nước đọng trong ký túc xá, mà còn nhận thấy có thứ gì đó bám theo chúng ta đến tận trung tâm hoạt động kia."
Hòe Dật tiếp tục dòng suy nghĩ: "Và sau khi đến trung tâm hoạt động, anh ấy mới phát hiện ra rằng thứ bám theo chúng ta đã mất tích.
Suy đoán của anh ta là, thứ đó rất có thể đã theo nhóm người anh Giang tiến vào trung tâm hoạt động, thế nên mới kiếm cớ tách khỏi nhóm chúng tôi, lẻn ra cửa trước kiểm tra."
Giang Thành không bày tỏ quan điểm nào khác, điều đó chứng tỏ những gì mà Hòe Dật nói là chính xác.
Sau khi Hòe Dật phân tích xong, tên mập cũng dần hiểu ra. Đồng thời, anh ta cũng có một cai1 nhìn khác về người đàn ông tên Vương Kỳ ấy,
Xét về lòng can đảm hay năng lực, kẻ này đoán chừng đều có thể tranh hơn thua với bác sĩ.
Nhưng nếu anh ta là quỷ... vậy sẽ đẩy nhóm mình vào tình thế vô cùng bất lợi.
"Bác sĩ." Tên mập nhìn Giang Thành, nhưng chưa kịp nói gì thì bác sĩ đã xua tay cắt ngang.
"Tôi tạm thời không có ý kiến gì với kẻ tên Vương Kỳ này. Tóm lại, phải cẩn thận một chút. Về những chuyện khác, tôi mệt rồi, chờ đến trời sáng rồi tính tiếp." buổi tối, nên cả hai cùng nhau gác đêm, ưu tiên giữ cho bác sĩ ngủ thẳng giấc.
Sau khi dặn dò chiếu lệ vài câu, Giang Thành bèn ôm chăn màn trải xuống đất rồi ngủ thiếp đi, hắn không có thói quen ngủ trên giường.
Tên mập và Hòe Dật lưng tựa lưng, tán gẫu câu được câu không, cố giữ cho âm thanh thật nhỏ, không phiền đến chuyện nghỉ ngơi của bác sĩ.
Có lẽ quỷ cũng cần thời gian nghỉ ngơi, hoặc có thể là vốn dĩ con quỷ kia cũng hề quay lại cùng đường với cả nhóm. Tóm lại, suốt đêm bình yên vô sự. Sáng sớm, mọi người bèn tụ tập dưới lầu.
8 người, không thiếu một ai.
Tên mập khá đói, để bụng kêu ọc ọc. Thấy mọi người nhìn mình, anh ta còn xấu hổ che bụng lại. Trước tình huống này, Giang Thành bèn mở lời: "Chúng ta đến căn-tin thôi."
Sau chuyện ngày hôm qua, Văn Lương Sơn cũng cư xử phải phép hơn khá nhiều. Anh ta thấp giọng bảo: "Đi căn-tin... Nhưng chúng ta không có tiền."
Thẩm Mộng Vân gật đầu: "Chúng ta cứ đi đến căn-tin trước đã. Tôi còn chưa từng nghe nói có ai chết đói trong lúc làm nhiệm vụ cả."
Quả nhiên, khi đến căn-tin không lâu, cả nhóm tình cờ gặp được một người quen, chính là nữ giảng viên đã dẫn bọn họ vào trường hôm qua.
Nữ giảng viên ấy đã đổi một bộ quần áo khác, khiến mọi người gần như không nhận ra cô.
Thấy đám người Giang Thành, cô ta nhanh chóng bước tới: "Giang Thành." Cô mở lời: "Tối qua, các người ngủ có ngon không? Có quen thuộc với không gian tại ký túc xá giảng viên chưa?"
"Tạm ổn ạ. Cũng phiền cho cô quá." Giang Thành lễ phép nói.
"Nhân tiện, hôm qua tôi có nghe giáo sư Ngô nói, ông ta sẽ chọn trò làm trợ giảng. Ông ấy bảo là đã nói chuyện với cậu rồi."
Nữ giảng viên chớp mắt nhìn Giang Thành, không giấu được sự tò mò. Dường như cô đang tự hỏi, tại sao tên sinh viên này chỉ vừa đến đây ngày đầu tiên là đã được một vị giáo sư chọn trúng?
"Đúng vậy, giáo sư Ngô rất tốt với em. Có thể giúp được thầy ấy chính là vinh hạnh với em đây." Giang Thành tùy ý vung tay, chạm vào bàn tay đang che bụng của tên mập.
Dường như hiểu rõ hành động ám chỉ của Giang Thành, tên mập lập tức thả tay xuống, khiến cái bụng của mình cứ reo lên "ọc ọc" liên tục. như thường lệ: "Cứ đứng nói chuyện mãi thế này, các trò còn chưa ăn sáng à? Hay các trò ăn cùng cô nhé, vừa lúc cô còn chưa ăn."
"Vậy thì... xin làm phiền cô một lần nữa ạ."
Cô giáo sửng sốt, phải một lúc lâu cô mới dẫn Giang Thành và nhóm của anh ta đến nơi dùng bữa. Sau khi gọi mấy món ăn kèm, cô giáo bưng một bát cháo đi vào chỗ ngồi, để lại tấm thẻ cho Giang Thành: "Muốn ăn gì thì lấy, tôi đi tìm chỗ ngồi trước." "
Bằng cách này, mọi người đã có bữa ăn đầu tiên sau khi đến đây. Nữ giảng viên kia cũng bị sốc nặng, khi chỉ với một bữa ăn sáng thêm mà cô phải bỏ ra tận 200 tệ. Mà đó chủ yếu là do đám sinh viên này còn mặt dày đòi đóng gói thức ăn mang về.
Trước khi rời đi, nữ giảng viên còn nói với Giang Thành rằng, lát nữa sẽ có tiết dạy của giáo sư Ngô, bảo hắn qua đó dự thính.
Sau khi hỏi địa điểm lớp học, mọi người bèn lên đường. Trùng hợp thay, đổi phòng học, nhưng vẫn là nhóm sinh viên của ngày hôm qua.
Khi nhóm của Giang Thành xuất hiện trong lớp, các học sinh ngồi phía sau lập tức đứng dậy như phản xạ có điều kiện, sau đó lập tức lao lên các dãy bàn phía trên.
Trong số đó, có Tra Chiêm Bằng, người mà cả nhóm đã gặp ngày hôm qua.
Giáo sư Ngô không vạch trần điều này, thậm chí còn gật đầu về phía Giang Thành trước khi chính thức bắt đầu bài giảng.
Giang Thành cũng không hề đứng dậy, khẽ gật đầu đáp lại bằng gương mặt lạnh lùng.
Thấy cảnh này, Tra Chiêm Bằng cảm thấy mình thật sự đã dò đúng sóng. Nếu có thể tạo dựng được mối quan hệ tốt đẹp với chủ nhiệm Giang, cậu ta sẽ trở thành chủ tịch Hội sinh viên trong kỳ tuyển cử năm sau.
Giảng bài xong, giáo sư Ngô chủ động tìm đến Giang Thành sau khi thu dọn đồ đạc. Ông lấy ra một tấm thẻ từ trong túi rồi đưa cho hắn: "Đây là giấy chứng nhận của thầy cấp riêng cho trò. Sáng nay, trường vừa phê duyệt. Thầy thường đi giảng ở các khoa khác. Có tấm giấy chứng nhận này, trò dễ tìm gặp thầy trong trường hơn."
"Cảm ơn giáo sư." Giang Thành rất lễ phép nhận lấy tờ giấy chứng nhận.
"Trong thời gian tới, trò nên thường xuyên tham gia vào lớp của thầy, tìm hiểu nhiều một chút, để công việc sau này thuận lợi hơn." Vị giáo sư già nâng gọng kính, hạ giọng nói: "Thầy cũng không hề vạch trần thân phận như thế rất tốt."
"Em hiểu rồi, thưa thầy." Giang Thành nhìn giáo sư Ngô bằng ánh mắt cực kỳ chân thành: "Thực sự đã gây phiên phức cho thầy rồi."
"Không sao cả. Thôi, thầy sắp sửa có tiết dạy."
"Để em đưa thầy đi."
Đợi đến khi Giang Thành quay lại, mọi người và tên mập lại tụ tập ở một góc cách phòng học không xa, đang nói gì đó.
"Bác sĩ." Tên mập vội vàng nói: "Chúng tôi đang chờ anh đấy; bên phía Viên Tiêu Di xuất hiện tình huống mới."
"Cô ấy ở đâu?" Giang Thành vừa đi vừa hỏi.
"Dưới lầu, nhóm Hòe Dật đang trông coi." Tên mập bám sát theo: "Đây là do tên nhãi Tra Chiêm Bằng vừa kể lại ban nãy. Cậu ta lén nói cho chúng ta biết, Viên Tiêu Di lại phát bệnh. Hôm nay, cô ta cứ ngồi lẩm bẩm gì đó, có liên quan đến các nữ sinh viên mất tích.
Vừa xuống lầu, Giang Thành đã trông thấy Hòe Dật và những người khác đang tụ tập cùng nhau. Trong góc là một cô gái đang cúi đầu, tay xách một chiếc ba lô màu hồng mà họ đã nhìn thấy ngày hôm qua.
Viên Tiêu Di đang run rẩy liên tục, tựa hồ đang vô cùng sợ hãi; trong mơ hồ, còn có thể nghe được tiếng nức nở của cô.
"Có chuyện gì vậy?" Tên mập nghi ngờ hỏi; rõ ràng, vừa rồi vẫn còn ổn mà
Hòe Dật bước tới đón người. Kế tiếp, anh quay đầu nhìn về phía sau, tỏ vẻ khó hiểu: "Mới đầu vẫn bình thường, đây đều là do tên Vương Kỳ kia phá bĩnh. Bây giờ, Viên Tiêu Di chẳng thèm nói câu nào, dù có dỗ thế nào cũng bó tay cả."
"Đừng hoảng hốt, từ từ nói tôi nghe." Giang Thành mở lời: "Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
"Vừa rồi, chúng tôi đã Viên Tiêu Di đến đây, định tìm hiểu một vài tình huống. Viên Tiêu Di nói cho chúng tôi biết rằng, đêm qua cô nằm mơ, mơ thấy một người nữ sinh viên trong số những người kia. Sau đó, người nữ sinh viên kia kéo tay cô, muốn vội vàng nói gì đó.
"Cô thức giấc vì sợ hãi. Lúc tỉnh lại, cô nhận ra cửa phòng đang mở rộng. Ở cổng còn có nước đọng, mà vệt nước đọng ấy kéo dài từ nhà vệ sinh cho đến trước giường cô.
Cô dám khẳng định rằng, đó là một trọng những người bạn mất tích kia quay về tìm mình." Vương Kỳ đã phá bĩnh chuyện gì.
Hòe Dật hạ giọng, cổ quái bảo: "Nghe đến đoạn đó, Vương Kỳ đột nhiên cười biến thái, sau đó nói rằng: Không làm chuyện trái lương tâm, đêm không sợ quỷ gõ cửa."