Chương 685: Khó tránh tai kiếp
Chương 685: Khó tránh tai kiếpChương 685: Khó tránh tai kiếp
Thỉnh thoảng, có các giảng viên và học sinh dạo ngang khu vực xung quanh. Hiển nhiên, mọi người đều biết Viên Tiêu Di, thế nên ai nấy đều nhìn nhóm người Giang Thành bằng ánh mắt kỳ quái.
"Dẫn cô ta đi khỏi đây trước đã." Giang Thành nói: "Còn nữa, đừng để Vương Kỳ đi theo."
Nhằm giải tỏa bầu không khí căng thẳng, Giang Thành chậm rãi dẫn theo Viên Tiêu Di, vừa đi vừa nghỉ ngơi, cuối cùng mới tiến đến rừng cây nhỏ trước đó.
Còn Vương Kỳ dường như cũng tự biết mình đáng ghét, thế nên chỉ thọt hai tay vào túi rồi đi theo từ xa xa, trông bộ dáng rất lờ đễnh.
"Ngồi một lát nhé." Giang Thành nhẹ giọng nói.
Tựa hồ là bởi vì quá trình tiếp xúc hôm qua, Viên Tiêu Di rõ ràng là không phản kháng quá gắt gao với Giang Thành. Cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi chuẩn bị ngồi xuống một bậc thang ở đó.
Nhưng lúc này, một bàn tay đột nhiên đưa ra, chậm rãi đỡ cô dậy.
"Chờ một chút." Giang Thành cởi áo khoác, gấp lại vài lớp rồi đặt lên bậc thang: "Nền đất lạnh, nhưng bây giờ thì không sao rồi."
Viên Tiêu Di hơi sửng sốt, sau đó bèn trở nên xấu hổ; cả tên mập còn trông thấy hai lỗ tai của cô ửng hồng.
Giang Thành thì chẳng lấy gì làm lạ, rất tự nhiên ngồi ở bên cạnh cô. Sau đó, hắn ghé sát vào tai cô, nhẹ giọng thì thầm: "Đừng quan tâm người khác nói gì, dù có ra sao thì anh vẫn tin em."
Viên Tiêu Di ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Môi cô mấp máy, nhưng khi cô chưa kịp nói thành lời thì Giang Thành tiếp tục: "Anh chắc chắn trí nhớ của em là chính xác. Cho dù tất cả mọi người có nói em sai, anh vẫn sẽ đứng về phía em."
"Cảm... Cảm ơn anh, Giang..." Từ đáy mắt của cô đột nhiên ánh lên một cái nhìn cảm động. Cô biết tên Giang Thành, nhưng lúc này lại chẳng biết phải gọi hắn thế nào...
"Gọi anh là đàn anh." Giang Thành giả vờ nghiêm túc.
"Đàn... Đàn anh."
"Giỏi." Giang Thành bất giác nhích mông, ngồi sát vào Viên Tiêu Di, sau đó mới nghiêng đầu nói: "Tiêu Di, rốt cuộc thì đêm qua em nằm mơ thấy cái gì? Tại sao hôm nay trông kém sắc thế?" "Đàn anh, em mơ thấy Tiểu Đình. Không, không phải mơ! Đêm qua cậu ấy thật sự đã quay về tìm em!" Viên Tiểu Nhất vội vàng nói: "Đó không phải là mơ, mà là thật!"
"Tiểu Đình?" Đáp án này của Viên Tiêu Di hơi khác biệt với suy nghĩ của Giang Thành. Nếu nhớ không lầm, Tiểu Đình này đã mất tích trong tòa nhà Khoa Y học. Giang Thành vốn dĩ tưởng rằng đó là Tiểu Nhiên.
"Đúng vậy, chính là Tiểu Đình!" Viên Tiêu Di run rẩy cả người, trên mặt đầy ắp nỗi sợ hãi.
"Tiêu Di, đừng sợ! Anh đoán rằng, Tiểu Đình trở về chắc chắn vì có chuyện muốn nói cho em nghe, đúng không?" Giang Thành đặt bàn tay lên đùi của Viên Tiêu Di, nhẹ nhàng an ủi cô.
Tên mập và Hòe Dật đang ở bên ngoài lùm cây, canh chừng dùm bác Sĩ.
"Đàn anh, anh nói đúng. Tiểu Đình đã nói em nghe rất nhiều chuyện. Cậu ấy bảo rằng, mình đang ở trong tòa nhà Khoa Y học nhưng đã lạc mất lối, không thể ra ngoài. Bên trong rất tối tăm và đáng sợ, khác hẳn với những gì cậu ấy từng thấy. Cậu ấy rất sợ hãi."
Suy nghĩ một chút, Giang Thành mở lời bằng giọng điệu trấn an: "Tiêu Di, anh đồng ý với những gì mà em nói trước đó. Tiểu Đình và những người khác vẫn chưa chết. Bọn họ chỉ là bị mắc kẹt trong một nơi nào đó mà người bình thường không thể nào tìm đến được." Giang Thành cố ý nhấn mạnh ở cuối câu.
Viên Tiêu Di gật đầu liên tục: "Đàn anh, em hiểu ý của anh. Các bạn ấy... các bạn ấy chắc chắn là bị mắc kẹt trong những câu chuyện kinh dị tương ứng."
"Bọn em chơi với nhau rất thân. Đàn anh à, xin anh hãy giúp em cứu họ ra!" Viên Tiêu Di kéo tay Giang Thành, cố năn nỉ.
"Tiêu Di, em còn ga dạ hơn anh từng nghĩ đấy." Giang Thành nhìn Viên Tiêu Di bằng ánh mắt đầy khích lệ: "Cho dù là vì em, anh cũng sẵn sàng giúp em."
"Tiếp theo, em có thể nói lại cho anh biết xem, Tiểu Đình từng kể câu chuyện kinh dị gì vào đêm đó?" Giọng nói của Giang Thành rất dịu dàng, giống như là một ông anh nhà bên khéo hiểu lòng người vậy.
Chậm rãi thở ra, Viên Tiêu Di ngẩng đầu lên. Chỉ bằng một câu nói đầu tiên, cô đã khiến Giang Thành cực kỳ chú ý: "Đó là một lời đồn thổi được lưu truyền trong Khoa Y học từ rất lâu rồi, nói về một bà cụ mặt quỷ.
"Đàn anh, có lẽ anh vẫn chưa biết, có rất nhiều câu chuyện kinh dị bảo rằng, nguyên nhân xây nên ngôi trường này chính là để trấn áp một thứ gì đó ngay bên dưới mặt đất nơi đây.
Em từng tìm thấy một bức ảnh chụp từ trên không của trường chúng ta. Tiểu Tuệ là một con mọt sách, thế nên bảo rằng hình dạng tổng thể của nơi này trông cứ như một trận pháp Bát quái.
Trong trường, còn có một số nơi bị người người công nhận là địa điểm âm tà nhất, và tòa nhà Khoa Y học là một trong số đó. Nếu buổi tối không có gì đặc biệt, các giảng viên của khoa ấy đều không bao giờ tự tiện đi lòng vòng."
Có vẻ như cảm giác là mình đang lạc đề dần, Viên Tiêu Di dừng lời một chút rồi đi thằng vào chủ đề chính: "Năm đó, có một bà cụ mắc phải một căn bệnh lạ. Phía sau đầu của bà ấy xuất hiện một khối thịt kỳ quái. Ban đầu, người nhà còn tưởng đó là khối u nên vội vàng đưa cụ đến bệnh viện. Kết quả xét nghiệm xác định rằng, đó không phải là khối u, mà đúng là một một khối thịt rất bình thường. Thế cho nên, bệnh viện bèn sắp xếp một cuộc phẫu thuật.
Điều kỳ lạ ở đây chính là sau đó, chỉ vài ngày trước khi phẫu thuật, tốc độ phát triển của khối thịt đó đột ngột tăng nhanh. Chỉ trong vài ngày, nó đã lớn lên gấp nhiều lần. Và càng đáng sợ hơn chính là, khối thịt đó... dần dần trưởng thành với hình dạng của một khuôn mặt."
"Một khuôn mặt ư?" Giang Thành có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy." Viên Tiêu Di thận trọng gật đầu: "Đôi mắt, mũi, miệng... Tất cả đều có, nhưng chỉ là nắn thành hình dáng, còn chỉnh thể thì vẫn là một khối thịt mà thôi."
"Nhưng một đêm khuya nọ, người y tá trực ban bỗng nhiên nghe được có tiếng nói chuyện vọng ra từ bên trong phòng bệnh của bà cụ ấy, vào thời điểm tình cờ đi ngang qua căn phòng.
Âm thanh ấy rất nhỏ, nhưng rất sắc bén, như thể người ta nói chuyện nhưng bị nghẽn hơi nơi cổ họng, thế nên chỉ có thể dùng phần khí quản chật hẹp còn lại để thông khí mà phát ra âm thanh.
Người y tá kia cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ rằng bà cụ ấy mất ngủ vì lo lắng chuyện phẫu thuật. Thế là, cô bèn đẩy cửa ra, chuẩn bị an ủi bà cụ. Nhưng ngay khoảnh khắc mở cửa ra ấy, người y tá mới phát hiện ra rằng, gương mặt đang nằm trên gối đầu giường kia không phải là gương mặt của bà cụ. Thay vào đó, chính là gương mặt ở sau đầu của bà tai
Đầu của bà ấy... gương mặt đã bị xoay 180 độ!
Cái miêng trên khuôn mặt thịt ấv vẫn còn đang mở ra rầi naâm lai liên tục, trong khi đôi mắt của nó thì nhìn thẳng ra cửa phòng.
Cô y tá sợ hãi đến mức ngồi bệt xuống đất và chỉ biết hét lên.
Không lâu sau, nghe đồn là bà cụ ấy cũng qua đời rồi. Bà ấy mất vào một đêm nào đó, cực kỳ đột ngột, mà người xung quanh cũng không rõ nguyên nhân là gì.
Sang ngày thứ hai sau khi cụ ấy tử vong, người thân bèn ký tên xác nhận quyên tặng thi thể, tình nguyện quyên tặng thi hài của bà cụ cho Khoa Y học của đại học Giang Đàm, phục vụ cho công cuộc nghiên cứu giải phẫu."
"Nhưng trên thực tế thì không phải như vậy đâu!" Viên Tiêu Di đột nhiên hạ giọng, trông vô cùng thần bí: "Trong bệnh viện, có người loan tin, bảo rằng bà cụ ấy là kẻ rất mê tín dị đoan. Khi còn sống, bà ấy cũng là dạng mượn thần mượn quỷ để thao túng tâm lý, lọc lừa, thế nên vào khoảng vài ngày trước khi qua đời còn tính ra được là bản thân mình khó tránh được tai kiếp.
Vì vậy, tranh thủ khi còn tỉnh táo, bà cứ dặn đi dặn lại với con cháu rằng: Sau khi bà chết, bắt buộc phải hỏa táng, nhất quyết không được giữ xác của mình lại.
Ấy vậy mà, chính vì căn bệnh của bà cụ quá hiếm thấy, có giá trị nghiên cứu cực cao, nên bệnh viện đã bí mật móc nối với con cái nhà bà, muốn mua lại thi thể để tiến hành nghiên cứu.
Nghe nói rằng, cuối cùng vì bên mua chào giá siêu cao, con cái của bà cụ không thể cưỡng lại sự dụ dỗ ấy nên đã ký hợp đồng với bệnh viện. Đương nhiên, về phía đối ngoại, vẫn phải thông báo là bà cụ tình nguyện quyên tặng thi thể của mình sau khi qua đời."