Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 686 - Chương 686: Phòng Phẫu Thuật

Chương 686: Phòng phẫu thuật Chương 686: Phòng phẫu thuậtChương 686: Phòng phẫu thuật

"Từ khi đó, tòa nhà Khoa Y học dần lan truyền tỉnh đồn có quỷ ám.

Có một số lớp vẫn học bình thường vào buổi tối thì bỗng dưng mất điện; khi gọi nhân viên kỹ thuật điện đến xem xét thì thấy bình thường. Nhưng sau khi nhân viên kỹ thuật rời khỏi, đèn lại tắt ngấm một cách kỳ lạ.

Cuối tầng 3, tại phòng trưng bày tiêu bản thứ 2 - bên trong rõ ràng chẳng có người, nhưng khi trời tối người yên lại vọng ra âm thanh kỳ quái. Mà đối với cái âm thanh này, có rất nhiều người đã nghe được.

Bọn họ nhớ lại rằng, âm thanh kia nghe cứ như là có ai đó đang gõ vào mấy cái bình thủy tỉnh vậy. Hơn nữa..." Viên Tiêu Di bỗng nhiên hạ thấp giọng, siết chặt gấu áo, mà vẻ mặt cũng mất tự nhiên hẳn: "Hơn nữa, âm thanh kia cực kỳ khó chịu, cứ như thể... phát ra từ bên trong bình chứa tiêu bản đấy.

Chưa hết, phòng trưng bày tiêu bản thứ 2 cũng sạch sẽ hơn mấy căn phòng trưng bày khác rất nhiều. Có học sinh từng làm thí nghiệm rồi để lại dấu vân tay ở đó, nhưng qua một đêm, dấu vân tay kia lại biến mất bặt tăm. Trên bề mặt của bình chứa tiêu bản sạch bong, như thế vừa mới có ai đó lau chùi qua vậy.

Nhưng khi bọn họ tìm đến giảng viên bảo quản ở đấy, thì người ta bảo là họ chẳng hề lau chùi gì vào ngày hôm qua."

Nói đến đây, Viên Tiêu Di dừng lời. Cô chậm rãi thở dốc kịch liệt, tựa như là để mình và cả Giang Thành có một quãng thời gian giảm sốc vậy.

Mà Giang Thành cũng nhạy cảm phát hiện ra rằng, vở kích lúc này mới chính thức được mở màn.

"Đàn... đàn anh." Giọng nói của Viên Tiêu Di bắt đầu run rẩy; nhìn Giang Thành, cô bảo: "Thực ra, còn rất nhiều câu chuyện ma mị khác tương tự với mấy câu chuyện này, nhưng thứ khiến gợi lên sự hoảng loạn cho toàn thể các sinh viên và giảng viên lại là những gì mà em sắp sửa nói tiếp theo."

"Em nói đi, Tiêu Di." Giang Thành nhìn cô bằng ánh mắt khích lệ, sau đó bèn gật đầu: "Anh vẫn đang lắng nghe đây."

"Chuyện này đã xảy ra cách đây rất lâu rồi. Đây là do Tiểu Đình kể lại cho bọn em nghe." Viên Tiêu Di cực kỳ chăm chú kể.

Thấy vấn đề này có liên quan đến Tiểu Đình, Giang Thành vô cùng tập trung, từ đó mà khiến nét mặt trông vô cùng nghiêm túc.

"Đó là một lớp học phẫu thuật thi thể. Người phẫu thuật chính chính là hai vị giảng viên, tiếp đến là 10 sinh viên của Khoa Y học đứng xung quanh để quan sát, ghi chép. Địa điểm diễn ra buổi học là phòng học giải phẫu ở tầng 5.

Do đây là lần đầu tiên tham gia vào quá trình phẫu thuật thực tế, tất cả các sinh viên rất hào hứng, cũng hết sức tò mò. Ai nấy đều đến khá sớm.

Sau khi vận chuyển thi thể đến, hai vị mổ chính bèn bắt đầu tiến hành dẫn dắt, truyền thụ kinh nghiệm. Đầu tiên, mọi người phải cúi chào thi thể, sau đó âm thầm tâm niệm. Đây chính là truyền thống của lớp phẫu thuật, biểu đạt lòng tôn kính đối với người chủ động hiến tặng thi thể, đi kèm với lòng áy náy của bản thân người phẫu thuật vì đã phá hoại di thể.

Dường như từ nơi sâu xa có thứ gì đó phù hộ tất cả mọi người, mà quá trình phẫu thuật cùng học tập đã diễn ra cực kỳ thuận lợi. Trải qua khóa học này, các sinh viên đã tiếp thu được khá nhiều kinh nghiệm thực tiễn, thứ mà các tiết lý thuyết trước đó không bao giờ truyền đạt được.

Vì để đạt được kết quả tốt nhất trong khóa học này, sang ngày thứ 2, sau khi được dạy bảo và truyền thụ kinh nghiệm thì các sinh viên phải căn cứ vào phần tư liệu mà bản thân tự ghi chép được để tiến hành tái tạo lại quá trình phẫu thuật kia.

Kết quả là, khi lớp học đang tiến hành dang dở thì cửa phòng đột nhiên bị ai đó đẩy ra, cùng lúc với một vị giảng viên ăn mặc chỉnh tề xông vào.

Vị giảng viên mới xuất hiện kia có vẻ mặt rất kém, chưa nói gì nhiều đã lôi thằng người giảng viên đang giảng bài kia đi ra ngoài. Xuyên qua khe cửa, các sinh viên còn nhận ra là bên ngoài hành lang đã có rất nhiều người khác đang đứng đấy. Bọn họ đều là giảng viên cùng khoa với người giảng viên đứng lớp hiện tại. Thậm chí, vị Trưởng khoa hiếm khi lộ diện kia cũng đã có mặt ngoài cửa.

Các sinh viên cảm thấy rất kỳ quái, vì sắc mặt của người này đều trông khá kém cỏi, trong khi bầu không khí lại vô cùng quỷ dị. Dường như vừa có chuyện nào đó vô cùng ghê gớm đã xảy ra.

Các sinh viên phải chờ một lúc rất lâu, mà vị giảng viên đứng lớp cũng không quay trở về. Cuối cùng, đã có một giảng viên trợ giảng vội vàng chạy đến thông báo.

Người đó bảo rằng, mọi người cứ về trước đi - khóa học cuối cùng này sẽ bị xóa bỏ toàn bộ. Lý do được đưa ra là tòa nhà chính Khoa Y học cần phải thay đổi một lượng lớn các thiết bị mới. Khi chưa có thông báo mới, các sinh viên không được tự tiện đến đây. Nếu muốn tự học, hãy đến thư Lúc ban đầu, mọi người chỉ cảm thấy kỳ quái mà thôi. Nhưng sau đó, sự tình càng lúc càng quái dị. Không lâu sau, nghe đồn là hai vị giảng viên đứng lớp ngày hôm đó đã mắc bệnh. Sau đó, tất cả những tư liệu liên quan đến hai vị giảng viên đó trên website nhà trường cũng bị xóa sạch."

"Chẳng lẽ là do thi thể mẫu trong khóa học phẫu thuật ấy có vấn đề?" Giang Thành nhẹ nhàng hỏi.

Viên Tiêu Di gật đầu: "Đàn anh, anh nói đúng. Thi thể kia có vấn đề. Mà vấn đề then chốt nhất chính là... Nó không nên tồn tại!"

Cô kể tiếp.

"Ngày hôm đó, thi thể mẫu được vận chuyển đến để dùng cho lớp phẫu thuật ấy căn bản không phải là thi thể mà Khoa Y học vốn dĩ đã chuẩn bị kỹ càng để mang ra sử dụng. Vì ở ngày tiếp theo, trong quá trình kiểm tra thường nhật, nhân viên nhà xác đã phát hiện ra một thi thể trần trụi nằm trong góc phòng.

Đây là một thi thể nam tính. Nhưng chuyện khiến người nhân viên đó không thể hiểu nỗi chính là, theo thông tin nhận được thì bộ thi thể này đã được vận chuyển sang lớp phẫu thuật ngày hôm qua để làm thi thể mẫu rồi cơ mài

Đây không phải là chuyện nhỏ, thế nên người nhân viên ấy lập tức gọi điện thoại cho văn phòng khoa. Tuy nhiên, phản hồi của văn phòng khoa lại khiến gã càng khó hiểu hơn, rằng khóa học phẫu thuật đã kết thúc rồi, có cả báo cáo cũng đã gửi đến nhà xác rồi.

Chẳng lẽ bọn họ đã lấy sai thi thể? Trong vô thức, gã nhân viên ấy cảm giác là chuyện này không hề đơn giản như vậy. Ngay lập tức, gã ta bèn kiểm kê lại nhà xác. Kết quả là, cả nhà xác này chẳng hề thiết bất cứ một thi thể nào.

Lần này, ai nấy đều hoảng sợ rồi. Không thiếu đi bất cứ một thi thể nào, nhưng rõ ràng là có một thi thể đã được giải phẫu ngày hôm qua. Như vậy, rốt cuộc thi thể bị mổ xẻ ấy là ai? Hay nói cách khác... là 'thứ' gì?"

Kể đến đây, Viên Tiêu Di lập tức giải thích thêm: "Thi thể mẫu sau khi được phẫu thuật cũng không hề bị tiêu hủy liền. Thay vào đó, người ta sẽ giữ lại các bộ phận hữu dụng, chế tác thành tiêu bản, hoặc dùng chúng để tiến hành các nghiên cứu khác.

Nhưng khi mọi người chạy đến kho lạnh dùng để chứa xác tạm thời, ai nấy đều kinh ngạc khi nhận ra thi thể ấy đã biến mất.

Không! Không chỉ biến mất! Phải nói là, thi thể ấy hoàn toàn chưa từng tồn tại. Nó không để lại bất cứ một vết tích nào. Kho lạnh được dùng để trữ cái vác ấy lúc này lai each baonda kin kí mới taanh. Trước cảnh tượng này, ai nấy đều hốt hoảng. Dù sao đi nữa, nơi đây cũng là Khoa Y học, từ trước đến nay đều thường xuyên nghe thấy những câu chuyện ma quỷ như cơm bữa. Lúc này, Trưởng khoa bèn lập tức ra lệnh phong tỏa tin tức. Trước khi điều tra ra mọi chuyện rõ ràng, tất cả mọi người không được tiết lộ việc này, tránh gây nên khủng hoảng. Bên cạnh đó, họ cũng định báo cảnh sát để xử lý vấn đề này.

Sang ngày tiếp theo, ban cán sự Khoa tổ chức một buổi họp, bảo hai vị giảng viên phẫu thuật mẫu kia nhớ lại từng chỉ tiết nhỏ trong quá trình phẫu thuật, cùng với việc quan trọng hơn chính là vẽ ra dáng dấp của thi thể mẫu ấy.

Không lâu sau, mọi người đã phục dựng được bản chân dung của thi thể ấy. Tuy nhiên, khi vừa nhìn thấy kết quả, phó Trưởng khoa đột nhiên trợn mắt lên, giẫãm mạnh hai chân, sau đó trượt thẳng từ trên ghế chủ tọa xuống đất."

Viên Tiêu Di nhìn Giang Thành, nói: "Bức ảnh chân dung họa nên một cụ già, là một bà cụ, cũng chính là bà cụ mọc ra một gương mặt quỷ ở sau đầu."

Giang Thành cũng đã đoán ra như thế.

"Vậy, thi thể của bà cụ này không được tồn trữ trong kho xác à?" Tuy Viên Tiêu Di đã nói qua, nhưng Giang Thành nghĩ là mình nên xác nhận lại.

"Không đâu anh." Giọng điệu của Viên Tiêu Di dần trở nên quái lạ: "Thi thể của bà cụ ấy đã được xử lý cách đây nhiều năm rồi; mà tay phẫu thuật chính của ngày xưa chính là... là phó Trưởng khoa."

"Chẳng trách sao..." Giang Thành có thể tưởng tượng ra được nỗi ám ảnh của tay phó Trưởng khoa vào thời điểm đó.

"Hơn nữa, có người bảo rằng, di thể của bà cụ này vẫn còn được bảo lưu lại, hiện tại đang nằm bên trong tòa nhà trung tâm của Khoa y học đấy anh." Cuối cùng, Viên Tiêu Di cũng nói ra thông tin này.
Bình Luận (0)
Comment