Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 687 - Chương 687: Đàn Anh, Em Chỉ Tin Tưởng Anh Mỗi Anh Mà Thôi

Chương 687: Đàn anh, em chỉ tin tưởng anh mỗi anh mà thôi Chương 687: Đàn anh, em chỉ tin tưởng anh mỗi anh mà thôiChương 687: Đàn anh, em chỉ tin tưởng anh mỗi anh mà thôi

Suy nghĩ đôi chút, Giang Thành bèn mở lời: "Tiểu Đình quay về tìm em đêm qua, chắc chắn bởi do em chính là người bạn tốt nhất của cô ấy. Cô ta hy vọng em có thể giúp đỡ cô ta trở về."

"Em cũng muốn thế." Viên Tiêu Di hạ giọng bảo: "Cậu ấy nói cho em nghe phương pháp để tìm ra cậu ta, sau đó cứ lặp đi lặp lại là mong em có thể đi một chuyến, dẫn cậu ấy về. Nhưng em không hiểu sao, tại sao... tại sao lại..."

Nghe vậy, Giang Thành sáng mắt hẳn lên: "Tiểu Đình nói cho em nghe phương pháp tìm ra cô ấy à?"

"Đúng vậy. Cậu ấy nói rằng, cậu ấy bị vây trong tòa nhà trung tâm của Khoa y học. Nếu muốn gặp cậu ấy, chỉ có thể làm đúng theo phương pháp mà cậu ấy đã nói.

Chẳng những thế, phải làm đúng y như vậy. Bằng không, cậu ấy sẽ bị giữ lại đó mãi mãi."

Theo lý giải của Giang Thành, chuyện mà Tiểu Đình nói ắt hẳn chính là những khái niệm tương tự như các loại quy tắc bên trong nhiệm vụ. Chỉ có điều, loại quy tắc này chỉ thích hợp với tòa nhà trung tâm của Khoa Y học.

Mà nếu suy luận loại trừ theo hướng này, thì khu thao trường bỏ hoang, sảnh điêu khắc và thư viện đều có những quy tắc tương ứng khác nhau, cũng chính là nhiệm vụ phụ bên cạnh nhiệm vụ chính tuyến.

Thấy ánh mắt của Giang Thành, Viên Tiêu Di bèn nhớ lại phương pháp mà Tiểu Đình đã nói đêm qua, sau đó chậm rãi mở miệng: "Đầu tiên, phải đến tòa nhà trung tâm Khoa Y học vào ban đêm. Thông thường, tòa nhà trung tâm ấy sẽ đóng cửa vào lúc 20:00, còn có giảng viên chuyên phụ trách việc khóa cửa lại. Nhưng Tiểu Đình bảo em rằng, từ 12:00 khuya trở đi, tòa nhà Y học trung tâm đó sẽ bắt đầu khác biệt với trước đó. Kiểu như là... là một thế giới khác vậy.

Mà nếu muốn tiến vào thế giới này, vậy cần phải canh me ngay lúc 12:00 khuya, liên tục dùng tay trái kéo lấy cửa chính của tòa nhà Y học trung tâm."

Nói đến đây, Viên Tiêu Di dừng lời một chút rồi mới giải thích: "Cửa chính tòa nhà Y học trung tâm có thiết kế khá kỳ quái, bình thường chỉ có thể đẩy mở ra. Nếu kéo ngược ra ngoài, chắc chắn là kéo không được.

Do đó, nếu có thể kéo ngược ra mà mở được cửa chính, vậy chắc chắn Giang Thành gật đầu; hắn đã từng nghe qua cách nói tương tự rồi.

Trong môn phong thủy, đây gọi là 'Khốn Long Cục', hay còn được gọi là 'Tích sát'. Tại một số địa phương bị đồn đãi là điềm rủi, bị ám... sau khi được cao nhân chỉ điểm, người ta thường thiết kế cửa chính chỉ có thể đẩy vào trong để mở ra, chứ không thể kéo ngược ra ngoài. Cách thiết kế này đồng ngHĩa với việc nhốt lại thứ gì đó ở bên trong.

Vì "người" bên trong không thể nào từ bên trong đẩy ngược cửa ra bên ngoài, nó sẽ không thể nào rời đi được.

"Sau khi tiến vào, anh cần phải làm gì?" Giang Thành hỏi.

Viên Tiêu Di ra dấu bảo hắn không cần gấp gáp: "Sau khi vào cửa, cách đó không xa là phòng bảo vệ. Bên trong có một bản danh sách người chơi; anh cần phải ký tên người chơi vào bản danh sách đó.

Chỉ có làm như vậy mới được 'thứ' ở bên trong chấp nhận. Bằng không, một khi chúng nó phát hiện, vậy sẽ có chuyện rất đáng sợ xảy ra.

Mỗi một tầng đều có một địa phương tương tự để ký tên. Chuyện anh cần làm là đi mỗi tầng, tìm đến từng nơi cất giữ bản danh sách tương tự ấy rồi ký tên vào. Cuối cùng, rời khỏi đó khi chưa vượt qua thời gian quy định."

Quy tắc này cũng không quá khó khăn, nhưng trong quá trình thực hiện thì có trời mới biết là an toàn hay không, biết đâu sẽ có biến cố nào đó đột ngột xuất hiện.

Hơn nữa, Giang Thành dám khẳng định rằng, trong chuyện này không hề đơn giản. Hắn nghiêng đầu, nhìn Viên Tiêu Di, nhẹ giọng hỏi: "Thời gian quy định dài bao lâu thế em?"

"44 phút ạ." Viên Tiêu Di khẳng định: "Anh bắt buộc phải rời khỏi tòa nhà trung tâm trước 12:44 khuya, lấy mốc là cánh cửa chính kia. Nếu thành công, kể như là đã loại bỏ được câu chuyện kinh dị này."

"Em đoán rằng, Tiểu Đình từng muốn xóa sổ nó, chỉ là không thành công mà thôi." Viên Tiêu Di thể hiện một nét mặt đầy tự trách; dù sao đi nữa, cũng chính cô ta yêu cầu cả nhóm đi chụp ảnh trong những khu vực bị ám như thế mà.

Giang Thành đỡ lấy bả vai của cô, dịu dàng nói: "Tiêu Di, khi đã có thể nói rõ việc này cho anh nghe, chứng tỏ em là một cô gái rất kiên cường. Anh hứa với em, anh sẽ cố gắng hết sức để cứu bạn em ra."

"Cảm ơn anh, đàn anh ạ!" Viên Tiêu Di gật đầu liên tục, từ đáy mắt ánh lên một lời biết ơn chân thành.

"À mà đúng rồi..." Giang Thành bẻ lái chủ đề, tựa như đột nhiên nhớ ra gì đó, thế là nhìn thẳng vào Viên Tiêu Di rồi hỏi: "Trước đó, Tiểu Đình đã nói còn liên tục hỏi tại sao... Trồng em rất khó chịu lúc đó. . Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra hả em?"

"Đàn anh à, là thế này. Tuy Tiểu Đình nói cho em nghe phương pháp cứu mình, nhưng cậu ấy lại... cậu ấy không cho em đích thân đi cứu cậu ấy!"

"Cô ta không cho em đích thân đi cứu cô ta à?" Giang Thành hơi bất ngờ.

"Dạ! Cậu ấy cảnh cáo em, nếu em mà bước qua cánh cổng chính của tòa nhà Y học trung tâm, vậy thì mọi chuyện chấm hết. Tất cả mọi người... Tất cả mọi người đều phải chết!" Viên Tiêu Di nói năng dồn dập: "Không chỉ mỗi cậu ấy, mà cả Tiểu Nhiên, Tiểu Tuệ... cũng cùng chung số phận!"

Nghe vậy, Giang Thành bắt đầu trầm tư. Nếu cô gái trước mặt này không nói dối, vậy ắt hẳn chuyện sẽ đúng như những gì hắn đã suy đoán.

Vì nghiệm chứng suy đoán này, Giang Thành lập tức bước đầu động viên Viên Tiêu Di vài câu, sau đó đổi chủ đề, hỏi ngay: "Tiêu Di, đêm qua chỉ có mỗi Tiểu Đình tìm đến em, phải không?"

"Vâng... Đúng thế ạ.

"Hóa ra là vậy." Giang Thành vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng đã hiểu rõ mọi chuyện lúc này.

Theo những manh mối trước mắt mà phân tích, đứa cháu của bà cụ mà mọi người cần tìm là 1 trong 5 cô gái mất tích này.

Nhưng rốt cuộc là người nào, vậy thì chẳng có cách nào để xác định cả.

Mà Viên Tiêu Di chính là phương pháp để nhóm Giang Thành liên lạc với 5 nữ sinh mất tích kia. Bọn họ cần sưu tầm manh mối của 5 cô gái mất tích từ miệng của Viên Tiêu Di, đi kèm với nguyên nhân mà tại sao các cô gái ấy bị nhốt lại trong những câu chuyện kinh dị... Mà quan trọng nhất chính là, phương pháp giải cứu bọn họ.

Vì lẽ đó, Viên Tiêu Di bắt buộc phải an toàn. Trừ phi cực kỳ bất đắc dĩ, không thì dù cho cả đám có chết hết, vậy cũng không thể dẫn theo Viên Tiêu Di dấn thân vào các câu chuyện kinh dị ấy.

Vì một khi Viên Tiêu Di gặp bất trắc, vậy kể như cả nhóm Giang Thành đã bị cắt đứt tuyến đường liên lạc với các nữ sinh mất tích kia, từ đó dẫn đến việc thất bại trong nhiệm vụ chính.

Khi đã hiểu rõ đặc điểm này, ánh mắt của Giang Thành nhìn về phía Viên Tiêu Di càng lúc càng thân thiết hơn: "Tiêu Di!" Hắn vươn tay, sửa lại lọn tóc rối nơi thái dương của Viên Tiêu Di, mà khoảng cách nâng tay lên cũng khá vừa vặn: "Anh mong em hiểu rõ, chuyện tìm ra bạn bè em cứ để vào chốn nguy hiểm trước mắt anh. Đây là nguyên tắc của anh."

Hắn dừng lời, sau đó dịu dàng bảo: "Đặc biệt là em."

Một cảm giác lạ lẫm đột ngột nào đó xuất hiện, khiến Viên Tiêu Di cảm thấy nao lòng. Cô không hiểu, tại sao thế gian này lại có một người đàn ông nhân hậu đến vậy? Hắn không những đồng ý giúp cô đi tìm bạn bè mất tích, mà còn tin tưởng cô vô điều kiện, thậm chí còn không để cô dấn thân vào chốn hiểm nguy?

"Đàn anh, em... Em không biết phải làm sao để cảm ơn anh nữa."

"Giữa anh và em không cần nói cảm ơn đâu." Giang Thành kín đáo nghiên đầu nhìn về phía rừng cây nhỏ bên ngoài. Xuyên qua từng hàng nhánh cây, hắn có thể trông thấy đám người Cao Ngôn đang tụ tập ở đó. Sắc mặt của bọn họ rất âm trầm, cứ như thể đang bí mật mưu toan gì đó; hắn không thể không đề phòng.

Viên Tiêu Di cũng nhận ra động tác của Giang Thành; nhìn theo tầm mắt của hắn, cô hỏi:

"Đàn anh, anh đang suy nghĩ gì thế?"

Nghe vậy, Giang Thành nghiêng đầu sang hướng khác, lắc đầu rồi cười méo mó một cái. Hắn mấp môi, như thể muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở lời.

Từ khoảnh khắc chớp nhoáng của người đàn ông này, Viên Tiêu Di cảm giác được một nỗi khổ tâm và cả sự cay đắng.

"Đàn anh, anh chắc chắn có gì đó muốn nói với em. Em có thể cảm giác được." Viên Tiêu Di truy hỏi: "Có liên quan đến nhóm bạn của anh ở ngoài đó, đúng không? Nếu không ngại, anh có thể nói cho em biết mà."

Giang Thành mấy máy bờ môi, sau đó nói ra: "Tiêu Di, nói thật với em nhé, thực ra thì nhóm người bên ngoài không hoàn toàn là bạn bè anh. Hơn nữa, vì để giúp em tìm nhóm bạn kia, anh bị bọn họ căm ghét. Bọn họ than phiền rằng, là anh lo chuyện bao đồng."

"Em có thấy hai người đó không?" Giang Thành kéo tay của Viên Tiêu Di, nhìn xuyên khe hở lá cây, chỉ vào Cao Ngôn đang lải nhải và gã Vương Kỳ đang đứng im xa xa trông cứ như là một u hồn, cuối cùng mới thận trọng nói: "Em nhất định phải cẩn thận 2 người này. Bọn họ xa lánh anh, anh không sợ. Nhưng anh không muốn bọn họ cũng căm ghét em như những gì mà họ từng đối xử với anh."

"Là 2 kẻ đó đã phân biệt đối xử với đàn anh à?" Viên Tiêu Di đã nhớ kỹ mặt của 2 người đó.

Với những ai phân biệt đối xử đàn anh Giang Thành, cô đã quyết tâm đám người này: "Đàn anh! Em chỉ tin tưởng mỗi anh mà thôi!"
Bình Luận (0)
Comment