Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 688 - Chương 688: Khoa Y Học

Chương 688: Khoa Y học Chương 688: Khoa Y họcChương 688: Khoa Y học

"Tiêu Di, em có thể nói vậy, anh thật sự rất cảm động." Giang Thành nhìn cô gái trước mặt, từ đôi bờ mi lại lóe lên một thứ tình cảm đặc biệt.

Mà biểu cảm thoáng qua này không thể qua mắt được cô gái này.

Hỏi xong những điều nên hỏi, Giang Thành bèn chậm rãi đứng dậy: "Tiêu Di, thời gian không còn sớm nữa. Anh phải về chuẩn bị, em cũng phải cẩn thận nhé."

Thấy Giang Thành đứng lên, Viên Tiêu Di cũng thuận thế đứng lên theo. Kế tiếp, dường như chợt nhớ ra gì đó, cô lập tức chộp lấy mảnh trang phục mà Giang Thành lót trên mặt đất, sau đó gấp lại rồi đưa sang cho Giang Thành, xấu hổ cúi đầu nói: "Đàn anh, quần áo của anh nè, bị nhăn rồi."

"Không sao." Giang Thành cười tủm tỉm nhận lấy.

"Đàn anh, sáng mai còn có thể gặp lại anh không?" Viên Tiêu Di vô thức hỏi, nhưng khi chưa dứt lời thì chợt nhận ra mình đã lỡ lời, thế là vội vàng đổi giọng: "Không phải, đàn anh à. Em không có ý như vậy. Anh chắc chắn sẽ bình an vô sự mà. Ý của em là..."

"Tiêu Di! Em không cần phải giải thích. Anh hiểu mà." Giang Thành nói: "Sáng mai, anh sẽ đến gặp em. Nhưng nếu sáng mai anh không thể tìm đến em, em có thể tâm sự với tên mập kia. Ai cũng như nhau cả." Giang Thành chỉ sang tên mập đang đứng ngoài rừng cây: "Hoặc là cái người ở bên cạnh anh ta." Cuối cùng, hắn chỉ về hướng Hòe Dật, khẳng định: "Bọn họ đều là bạn thân nhất của anh."

Viên Tiêu Di gật đầu: "Em nhớ rồi, đàn anh."

Trong lúc tiến ra rừng cây, Giang Thành còn nấp sau thân cây to một hồi, nhân lúc này chỉnh sửa lại quần áo.

Đầu tiên, hắn mở ra vài cúc áo lót, sau đó cài cúc áo thứ 2 sang lỗ cúc áo thứ 3.

Tiếp theo, hắn vò cho mái tóc của mình rối đi một ít trước khi thực hiện động tác chống đẩy (hít đất) 50 cái. Mãi đến khi phần trán hơi tỏa nhiệt, hắn mới vừa mặc áo khoát vào, đi ra khỏi thân cây.

Thấy Giang Thành bước ra khỏi rừng cây nhỏ, tất cả mọi người bèn tụ tập lại.

Văn Lương Sơn lập tức trừng to mắt khi nhận ra điểm kỳ lạ trên người Giang Thành, lại còn cả hành vi đang thở dốc của hắn. Suy nghĩ chốc lát, anh ta bèn quan sát Giang Thành bằng ánh mắt cực kỳ nghiền ngẫm. "Anh Giang." Cao Ngôn lịch sự hỏi thăm: "Có manh mối gì không?"

Sau khi tìm một vị trí yên tĩnh, Giang Thành bèn thuật lại ngắn gọn phần tin tức mà mình thu thập được từ Viên Tiêu Di.

Cũng như Giang Thành đã suy đoán, Cao Ngôn và Thẩm Mộng Vân lập tức phân tích ra ngay tác dụng của Viên Tiêu Di trong nhiệm vụ lần này. Cô ta sẽ liên tục cung cấp các manh mối cho mọi người, thế nên cả nhóm cần phải bảo đảm sự an toàn của cô ở mức cao nhất.

"Nếu Viên Tiêu Di đã bảo là Tiểu Đình bị vây khốn bên trong tòa nhà Y học trung tâm, mà bên trong còn có vòng phong tỏa của câu chuyện kinh dị kia, vậy e là chúng ta cần phải đi một chuyến vào đêm nay rồi." Nhìn mọi người, Cao Ngôn nói.

Nếu không vì chuyện đêm qua, Giang Thành còn nghĩ rằng Cao Ngôn này khá đáng tin.

"Tôi đồng ý với quan điểm của anh Cao." Thẩm Mộng Vân cũng tỏ thái độ.

Vốn dĩ định đi dạo xung quanh tòa nhà Y học trung tâm vào buổi trưa, nhưng kế hoạch lại bị phá hỏng ngang. Cô nữ giảng viên tìm đến cả nhóm, bảo họ đi phòng giáo vụ để hoàn tất thủ tục, sau đó bèn đưa thẻ sinh viên cho mọi người.

Xoay đi xoay lại với nhiều công viện bộn bề, khi cả đám hoàn tất thì trời cũng sập tối.

Sau khi hỏi rõ vị trí của tòa nhà Y học trung tâm, mọi người bèn đi đến căn-tin dùng bữa tối. Sư Hiểu Nhã trông rất khó chiều, nhìn gì cũng chẳng muốn ăn.

Mọi người cũng không thèm ngó ngàng gì cô ta, chỉ mỗi Vương Kỳ là quan sát cô ấy với ánh nhìn khá hứng thú, chẳng rõ là đang suy nghĩ gì.

Tất cả mọi người đều có ấn tượng không được tốt cho lắm đối với Vương Kỳ. Lúc ăn cơm, chẳng ai thèm nói chuyện với anh ta.

Một mình anh ta ngồi sát góc bàn, gọi một phần canh và một chén cơm, dùng muỗng trộn cơm và canh lại cùng nhau rồi múc từng muỗng mà ăn.

Sau khi trở lại ký túc xá, Hòe Dật vội vàng tập hợp cả đám lại, khen rằng đại ca Giang quá giỏi, mới đây thôi mà đã cưa đứt được Viên Tiêu Di rồi.

Nghe thấy có người khen bác sĩ, tên mập cũng khoái trá lây. Vừa híp mắt, anh ta vừa đứng bên cạnh tiếp lời, bảo rằng bác sĩ là người trong nghề. Những thứ đóng vai trò là mong muốn trong mắt người khác, thì đối "Bác sĩ." Tên mập ngồi bật dậy khỏi giường, nhìn vào một bên gò má của bác sĩ, hạ giọng hỏi: "Anh đang lo lắng về đợt hành động đêm nay à?"

Một lát sau, Giang Thành mới lắc đầu.

"Anh Giang, chúng ta đều biết bộ não của anh xịn xò hơn chúng tôi. Nếu anh có đoán ra được cái gì thì nói cho bọn tôi nghe với." Hòe Dật cảm giác khá mông lung, thế là hạ giọng hỏi dò: "Nhìn bộ dáng này của anh, chúng tôi lo lắng lắm."

"Tôi đang suy nghĩ... 'Thứ' bám theo chúng ta đêm qua đã đi đâu?" Giang Thành nghiêng đầu nhìn về phía hai người: "Không những thế, từ đêm qua đến giờ, vẫn chưa có ai trong nhóm chúng ta gặp bất trắc cả. Vậy, ý đồ của thứ bám đuôi kia là gì?"

Nghe Giang Thành đề cập đến 'thứ' đã để lại vệt nước ấy, cả tên mập và Hòe Dật đều sa sầm cả mặt. Hòe Dật bèn suy đoán: "Hay nó chưa tìm ra cơ hội để sát nhân?"

"Không giống vậy." Giang Thành nói: "Thời gian đầy đủ cả. Hơn nữa, Thẩm Mộng Vân đã từng nói qua, thứ đó chỉ là đang liên tục gây áp lực lên chúng ta, chứ không để lộ sát ý. Mà tôi cũng có cảm giác tương tự."

Có lẽ cảm thấy nếu mình nói nhiều hơn thì hai người đồng bạn này càng cảm thấy khủng hoảng, Giang Thành chấm dứt đề tài này, hòng giữ lại một chút tỉnh táo cho chuyến đi đêm nay. ...

Tối muộn - áng chừng 11:00 đêm - mọi người bèn lặng lẽ trốn ra khỏi ký túc xá, tập hợp ngay một bãi đất trống gần đó.

Đêm nay, nơi bọn họ muốn đến là tòa nhà Y học trung tâm. Đây là địa điểm xảy ra câu chuyện kinh dị đã được xác định kia. Vì vậy, hệ số nguy hiểm cao hơn hẳn chuyến hành trình đêm qua.

Dọc theo đường đi, tất cả mọi người không nói một câu nào. Bầu không khí trông rất ngột ngạt.

Đi được khoảng 20 phút, rốt cuộc mọi người đã dừng chân tại khu vực bên cạnh tòa nhà trung tâm ấy. Trông tòa nhà vẫn khá bình thường, nhưng kỳ lạ ở chỗ cả tòa nhà chẳng hề có lấy bất cứ một ánh đèn nào.

Tòa nhà vẫn sừng sững tại đó, mà đường viền đen kịt của nó đã hoàn thành một thể với đêm đen, trông chẳng khác gì một bộ quan tài.

Một cơn gió đêm thổi qua, mang đến từng cảm xúc đầy giá lạnh.

Văn Lương Sơn ôm chầm lấy cánh tay mình, tựa như định thuận miện phàn nàn vài câu. Nhưng khi nhận ra nét mặt của ai nấy đều khó chịu, anh ta rốt cuộc cũng không dám nói lời nào.

Moi người vẫn kiên nhẫn chờ đến 11:B5B tếi mới dám đến nần †òa nhà trung tâm.

Tòa nhà trung tâm này dùng kiểu cửa chính với mặt kính phổ thông; nơi vách tường bên trên cánh cửa chính có ghi vài chữ, đại loại là Khoa y học, Đại học Giang Đàm.

Lúc 11:59 phút, Sư Hiểu Nhã với gương mặt tái mét tiến tới đứng trước cửa chính, vịn tay vào nắm đấm cửa vàng sậm.

Ai nấy đều cảm giác được, rằng cô đang rất sợ hãi. Không những là vẻ mặt, mà ngón tay của cô cũng đang run rẩy liên tục.

Nhưng hết cách rồi, ai bảo cô xui xẻo đến thế. Cả nhóm đã dùng hình thức rút thăm để quyết định xem ai sẽ đẩy cửa mở, và Sư Hiểu Nhã là người rút được lá thăm ngắn nhất.

"Bắt đầu đi." Cao Ngôn cố đè nén giọng mình nhỏ xuống hết mức có thể, tạo nên một cảm giác là anh ta đang sợ đánh thức 'thứ gì đó' bên trong tòa nhà này.

Sư Hiểu Nhã hít sâu một hơi,"cót... két..." Cô gồng sức, nắm chặt tay vịn, kéo mạnh lần thứ nhất. Từ bên trong vọng lên hàng loạt tiếng kim loại ma sát lanh lảnh.

Cửa không mở, như bị kẹo sát lại vậy.

Cót... két...

Lần thứ hai.

vẫn không mở. ....

Giang Thành tập trung vào đồng hồ trên điện thoại di động. Ngay khoảnh khắc kim giây nhảy từ 59 đến 00, sau một tiếng "cót... két", đôi vai của Sư Hiểu Nhã đột nhiên giật mạnh.

Cánh cửa đã được mở ra rồi.
Bình Luận (0)
Comment