Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 689 - Chương 689: Chia Ra Hành Động

Chương 689: Chia ra hành động Chương 689: Chia ra hành độngChương 689: Chia ra hành động

Bên trong không tối như mọi người tưởng tượn, mà giống như bị bao phủ bởi một lớp sương mù màu xám, có phần giống với cảm giác trên chiếc xe buýt.

Tầm nhìn không cao, chỉ khoảng 3,4 mét, xa hơn một chút chỉ có thể nhìn thấy đường nét mờ ảo.

Hơn nữa quan trọng hơn là, ngay khoảnh khắc mọi người bước vào cửa, giống như là bị bao bọc trong một tầng không khí lạnh lẽo vậy.

Quả thực, nơi này khác hẳn với bên ngoài, bước vào cánh cửa này giống như bước vào một thế giới khác.

Sau khi tiến vào, mọi người đều theo thói quen nhìn về phía Giang Thành, dù sao cũng là tin tức mà hắn lấy được từ Viên Tiêu Di.

Nhớ lại lời nói của Viên Tiêu Di, ánh mắt của Giang Thành quét qua khu vực xung quanh, gần khu vực này chắc hẳn là có phòng bảo vệ, bên trong có sổ đăng ký cho khách, bọn họ cần phải đăng ký trước.

Dùng ánh sáng của điện thoại di động, Giang Thành tìm thấy một cửa sổ kính dài cách bên phải khoảng 10 mét, rất giống phòng trực trong trí nhớ của hắn.

Sau đó, nhóm người từ từ đến gần, dừng lại trước một cánh cửa gỗ, cánh cửa gỗ thuộc loại đã tương đối cũ, lớp sơn trên tay nắm cửa đã bị mòn hết.

Trước cửa có dán một tờ giấy trắng, trên đó có viết ba chữ "phòng trực ban", nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, trong lòng tên mập đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ, như thể tay của người viết này không được tốt cho lắm, nếu không thì là vừa mới biết viết chữ, nên còn chưa thành thạo.

Giang Thành đưa tay ra, dần dần ấn vào tay cầm.

"Lạch cạch."

Sau một tiếng vang giòn giã, Giang Thành chậm rãi mở cửa phòng bảo VỆ ra.

Dưới ánh sáng của điện thoại di động, mọi người nhìn thấy bên trong phòng bảo vệ được bố trí rất đơn giản, một chiếc giường đơn kê sát tường, một chiếc bàn màu vàng hướng ra cửa sổ quan sát, phía sau bàn là một chiếc ghế bập bênh có tay vịn, phần tay vịn đã bị mài mòn bóng loáng.

Trên bàn có những vật dụng linh tỉnh như báo, tách trà, thứ duy nhất có thể được gọi là giải trí chính là một chiếc radio kiểu cũ có vỏ nhựa màu đà. Sau một hồi tìm kiếm quanh khu vực, mọi người tìm thấy sổ đăng ký khách được treo trên sợi dây phía sau cánh cửa.

Ngoài ra còn có một cây bút bi trên đầu sổ đăng ký.

Thời gian cấp bách, mọi người không dám chậm trễ, lần lượt ký tên mình lên trên, sau đó rời khỏi phòng bảo vệ, đi về phía cầu thang.

Nhưng ngay khi bọn họ đóng cửa phòng bảo vệ, đi vòng qua góc tường và biến mất vào hành lang, một tiếng "cạch" đột nhiên vang lên trong phòng bảo vệ vốn dĩ đang im lặng.

Giống như một công tắc ở đâu đó được bật lên vậy.

Ngay lập tức, đèn đỏ trên radio bật sáng, một lúc sau, một bài hát lảm nhảm phát ra từ loa radio.

Chiếc ghế bập bênh trống rỗng cũng bắt đầu tự động chuyển động mà không chút gió, lắc lư qua lại, phát ra âm thanh "cạch cạch".

Như có ai đó đang ngồi bên trên. ...

Lúc này, Giang Thành và những người khác đã đến tầng hai của tòa nhà, hai bên trái và phải đều có hành lang, theo lời của Viên Tiêu Di, bọn họ cần phải tìm sổ đăng ký ở mỗi tầng của tòa nhà, sau đó để lại họ tên, đống thời rời đi trước 12 giờ 44 phút, mới được coi là giải quyết được câu chuyện kinh dị.

Nhưng tòa nhà Y học trung tâm của Khoa Y học có năm tầng, nếu như đi tìm từng tầng một, chắc chắn sẽ không có đủ thời gian.

Ngay lúc mọi người đang do dự thì một giọng nói vang lên, Vương Kỳ nheo mắt nhìn sâu vào hành lang: "Nếu như không có đủ thời gian, thì chỉ đánh chia ra để đi tìm."

Mặc dù mọi người đều nhận thức được rõ về nhược điểm của việc tách nhau ra, cộng thêm ảnh hưởng của việc nhiều năm xem phim kinh dị, hơn một nửa số người trong phim đều là bị quỷ bắt khi ở một mình, mới chết.

Nhưng hiện tại cũng không có biện pháp nào tốt hơn, thà một người chết còn hơn là tất cả mọi người đều phải chết, dù sao thì mọi người cũng đều đã ký tên vào sổ đăng ký.

Giang Thành suy đoán, nếu như không thể hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định, sổ đăng ký có thể sẽ trở thành sổ sinh tử của bọn họ.

Hơn nữa, con người đều có tâm lý may mắn, luôn cảm thấy có nhiều người như vậy, người đáng chết chắc sẽ không phải là mình.

Những người vốn đi cùng nhau nhất định sẽ không chịu tách ra, Giang Thành liếc nhìn Văn Lương Sơn, nhỏ giọng nói: "Anh hãy cẩn thận một Văn Lương Sơn nghe vậy, bắp chân bắt đầu run lên, ánh mắt sợ hãi nhìn Giang Thành: "Anh... anh có ý gì, có phải là anh đã phát hiện ra gì không?"

"Người anh em này của tôi tỉnh thông Kinh Dịch, tối nay trước khi ra ngoài anh ấy đã bói cho anh một quẻ." Giang Thành chỉ vào tên mập nói.

Nghe vậy, tên mập lập tức nheo mắt phối hợp, dùng tay trái xoay các ngón tay, làm tư thế cao nhân, dùng các đầu ngón tay còn lại chạm qua lại ngón cái, vài giây sau, đột nhiên dùng ánh mắt lạnh lùng 'anh toi rồi, anh chờ chết đi' nhìn Văn Lương Sơn nói: "Ấn đường của anh (chỉ phần nằm giữa hai lông mày) tối đen, trên mặt có điểm hung lớn."

"Anh đừng có hù dọa tôi." Văn Lương Sơn bán tín bán nghi.

"Không tin thì thôi, anh cứ chờ xem lát nữa có chết hay không là biết ngay." Hòe Dật ở một bên cũng thản nhiên nói.

Với việc sử dụng thủ đoạn vụng về như vậy, bọn họ đã thành công kéo Văn Lương Sơn nhập hội.

Chỉ cần nhìn chàng thanh niên này thôi, Hòe Dật và tên mập đã cảm thấy an toàn hơn rất nhiều, loại cảm giác đó giống như đã mua được bảo hiểm vậy.

Bốn người nhóm Giang Thành đi bên phải, những người còn lại đi bên trái, theo thứ tự này, lần lượt tìm kiếm lên trên từng tầng một.

Tìm được sổ ký tên, là từng người một ký vào.

Đây cũng là lời Viên Tiêu Di đã nói, ngoại trừ phòng bảo vệ yêu cầu tất cả mọi người phải ký tên vào, những cuốn sổ ký tên khác chỉ cần có người ký để chứng minh họ đã từng đến đó là được.

Hành lang tối tăm, rất yên tĩnh, mọi người đều tự giác bước đi khẽ khàng, giống như lo lắng sẽ quấy rầy thứ gì đó đang ngủ say ở đây.

Hai bên hành lang là những dãy phòng học, hai bên cửa đều đóng chặt, bọn họ không có lục soát từng phòng một, như vậy thật quá ngu ngốc.

Theo Viên Tiêu Di nói, căn phòng có đặt sổ đăng ký chắc chắn là tương đối đặc biệt.

Giang Thành đột nhiên dừng chân lại, hắn chú ý tới cửa của căn phòng gần mình nhất có dán một tờ niêm phong màu vàng nâu.

Bật đèn pin lên và chiếu về phía trước, đây là căn phòng duy nhất có niêm phong.

Văn Lương Sơn nhìn chằm chằm vào mảnh giấy niêm phong, vô thức đã dán vậy, có khi nào là cảnh sát không?"

"Chẳng lẽ bên trong đã từng xảy ra án mạng?"

Lười chẳng thèm trả lời anh ta, Giang Thành bước tới trước, dùng tay khẽ đẩy vào cửa, cánh cửa liền mở ra.

Niêm phong như đã dán vào rất lâu rồi, nên không còn chắc chắn nữa, khẽ chạm vào một cái đã rơi xuống đất.

Văn Lương Sơn tò mò nhìn vào bên trong, đó không phải là phòng học mà là một văn phòng, có mấy chiếc bàn làm việc, trong góc còn có một cây uống nước.

"Vào trong đi." Giang Thành nói với Văn Lương Sơn.

"Tôi?" Trên mặt của Văn Lương Sơn viết đầy hai chữ cự tuyệt.

Hòe Dật nhìn thấy vậy, cười lạnh một tiếng, nắm chặt nắm đấm: "Anh muốn nằm không mà hưởng lợi à? Không trả tiền, chỉ muốn chiếm lợi thế?"

Cuối cùng, Văn Lương Sơn hạ quyết tâm, vẫn bước vào bên trong.

Sau khi đi vào, mọi người phát hiện bên trong cũng không lớn lắm, nhưng quả thực là phòng làm việc của giáo viên.

Trên tường bên trong có dán một bức ảnh, trong ảnh là một người đàn ông trung niên.

Bên dưới có phần giới thiệu ngắn gọn về người này.

Họ tên có không rõ ràng, nhưng chức danh là giáo sư.

Tên mập ở một chiếc bàn khác, cũng tìm được hồ sơ của một người khác, tương tự cũng là một giáo sư, nhìn cách bố trí thì đây là một văn phòng đôi dành cho hai người, chủ của văn phòng chính là hai giáo sư này.

Nhưng dấu niêm phong trên cửa hiển nhiên chứng tỏ nơi này đã từng xảy ra chuyện gì đó tồi tệ.
Bình Luận (0)
Comment