Chương 690: Phòng triển lãm
Chương 690: Phòng triển lãmChương 690: Phòng triển lãm
Lúc này Giang Thành tìm thấy trên bàn làm việc một cuốn nhật ký có bìa viết "Giải phẫu và lâm sàng", điều này khiến Giang Thành ngay lập tức nhớ đến hai giáo sư giải phẫu mà Viên Tiêu Di đã đề cập.
Sau sự việc đó, hai giáo sư như đã bốc hơi khỏi thế giới này, không những sinh viên không bao giờ gặp lại mà tên của họ cũng bị xóa khỏi trang web của trường.
Đánh giá từ dấu niêm phong trên cửa, Giang Thành có thể chắc chắn 80% rằng đây là văn phòng cũ của hai giáo sư kia, chỉ là đã bị đóng cửa sau khi xảy ra chuyện.
"Bác sĩ." Tên mập vui mừng nói: "Anh mau tới xem, tìm được rồi!"
Tên mập đứng trước một chiếc bàn nhỏ kê sát tường, trên bàn có vài tờ giấy và một lọ mực xanh đen, dưới lọ mực có sổ đăng ký.
Giang Thành cầm lên đọc, phát hiện gần như giống hệt cuốn sổ vừa rồi nhìn thấy ở phòng bảo vệ.
Giang Thành đưa cuốn sổ cho tên mập: "Anh ký tên đi."
Có thể thấy, tên mập có chút phản kháng về mặt sinh lý khi ký vào đó, nhưng vì bác sĩ yêu cầu, nên anh ta không ngần ngại mà nhanh chóng ký tên mình vào đó - Vương Phú Quý.
Sau đó bọn họ không ở lại lâu thêm nữa, tìm đến bên kia cầu thang, nhanh chóng lên đến tầng ba.
Vừa tới tầng ba, Hòe Dật như cảm giác được gì đó, quay đầu lại, nhìn lối cầu thang vừa đi qua, cau mày nói: "Mọi người có nghe thấy âm thanh gì không?"
Văn Lương Sơn nuốt nước miếng, nói: "Lúc nấy tôi nghe thấy một ít, có khi nào là do bên nhóm người còn lại làm ra không?"
"Không phải." Hòe Dật trầm giọng nói: "Kể từ sau khi tách ra, chúng ta đã không nghe thấy tiếng động của nhóm bên kia rồi, tôi nghỉ ngờ tòa nhà này sẽ cản trở việc chúng ta liên lạc với nhau, cho dù có ở trên cùng một tầng, cũng không nghe thấy tiếng kêu cứu của nhau".
"Đáng sợ như vậy sao?" Nhìn bộ dạng chưa trải sự đời của Văn Lương Sơn, điều này hiển nhiên nằm ngoài khả năng nhận biết của anh ta.
Đây rõ ràng là đang muốn nói, cho dù trong một nhóm có người bị quỷ giết, thì nhóm còn lại cách đó không xa cũng chưa chắc đã biết gì.
"Không đáng sợ như vậy đâu, tự chăm sóc tốt cho mình là được." Hòe Dật khẽ cau mày, sau đó Giang Thành lại rất tự nhiên vỗ vỗ vai anh ta.
Ánh mắt của Hòe Dật thay đổi, lập tức liền hiểu ra, Giang Thành cũng đồng ý với suy đoán của mình, thậm chí hắn nhất định đã phát giác được trong bóng tối phía sau có thứ gì đó đang theo dõi bọn họ.
Nhưng có một số suy đoán tự bản thân mình biết là được rồi, không nên nói ra, bởi vì nói ra sẽ chẳng có tác dụng gì ngoại trừ việc khiến mọi người thêm sợ hãi.
Ngay cả khi thực sự có thứ gì đó đang theo sau bọn họ, chẳng lẽ bây giờ quay lại, liều mạng chiến đấu với thứ đó hay sao?
Bây giờ hy vọng sống sót duy nhất của bọn họ là làm xong việc ký tên.
Viên Tiêu Di ở tầng ba đặc biệt đề cập rằng ở cuối hành lang tầng ba có phòng triển lãm tiêu bản số 2, nơi trưng bày nhiều tiêu bản nhân thể trong lọ thủy tỉnh trong suốt.
Bên trong rõ ràng là không có ai, nhưng lại phát ra âm thanh "cạch cạch" kỳ lạ vào nửa đêm, giống như ai đó dùng tay gõ vào lọ thủy tinh.
Hơn nữa bên trong không cần phải lau chùi, nó rất sạch sẽ.
Giang Thành suy đoán, sổ đăng ký trên tầng ba chắc hẳn là được lưu trữ trong phòng triển lãm tiêu bản này.
Nếu như đã có mục tiêu rồi, tốc độ của bọn họ liền nhanh hơn rất nhiều, Giang Thành đang ở phía trước tiên, dùng điện thoại di động chụp ảnh bức tường, đi ngang qua hết cái biển này đến cái biển khác, cuối cùng cũng tìm được phòng triển lãm tiêu bản với tin đồn về những câu chuyện kinh dị này.
"Phòng triển lãm tiêu bản số 2." Tên mập nhìn vào dòng chữ trên tấm biển cạnh cửa, nói ra từng chữ một.
Văn Lương Sơn nhìn về phía cửa, giọng điệu rất kỳ quái nói: "Mọi người... mọi người mau nhìn xem, cánh cửa này đang mở."
Lúc này mọi người mới chú ý tới cửa phòng triển lãm đang khép hờ, giống như có người cố ý để lại một khe hở nhỏ, khi đến gần vẫn có thể cảm nhận được luồng khí lạnh từ khe hở tỏa ra bên ngoài.
Lần này Giang Thành không ép buộc Văn Lương Sơn mà tự mình đẩy cửa ra.
Sau khi chiếu đèn pin vào bên trong, cảnh tượng bên trong không khỏi khiến người ta ớn lạnh sống lưng, các loại nội tạng khác nhau lơ lửng trang hôn thủv tinh: dưới tác dunda cỦa ánh sáng trông lai càng auử di Dung dịch đựng trong lọ thủy tỉnh trong suốt vốn dĩ trông cũng bẩn đục, các bông cặn liên tục dâng trào qua lại bên trong khiến da đầu người ta tê dại.
Đám người Giang Thành chậm rãi đi vào trong phòng, cảm giác đầu tiên chính là nếu không có chuyện linh dị nào đó xảy ra ở đây thì thật đáng tiếc.
Toàn bộ phòng triển lãm lớn hơn bọn họ tưởng tượng rất nhiều, chia làm hai gian, trong và ngoài, giữa phòng có mấy dãy kệ trưng bày, tầm nhìn bị hạn chế rất nhiều.
Mặc dù lúc này thời gian không còn nhiều nhưng Giang Thành vẫn không để mọi người tách ra.
Nếu như tách ra ở một nơi như thế này, Giang Thành có cảm giác rằng, khi gặp lại, nếu không phải là thiếu đi một người, thì sẽ là thừa ra một người.
Nhanh chóng bước đi giữa các kệ trưng bày, Giang Thành càng tin chắc rằng sổ đăng ký nhất định phải ở đây.
Sau khi lục soát bên ngoài phòng triển lãm, bọn họ tiến vào sảnh bên trong, nhưng ngay khi bước vào sảnh bên trong, cảnh tượng bên trong đã khiến bọn họ không kịp trở tay.
Những hàng chân tay bị chặt đứt lơ lửng trong hộp thủy tỉnh, như thể đang chào đón những vị khách không mời mà đến.
"Kỳ lạ, sao lại có nhiều chân tay như vậy?" Hòe Dật có vẻ khó hiểu, tuy anh ta chưa từng đến nơi như vậy nhưng đây là phòng triển lãm tiêu bản của trường y, nơi sinh viên có thể quan sát tiêu bản trực quan hơn.
Theo lẽ thường, cùng là một loại tiêu bản thì có mấy mẫu là được rồi, nhưng ở đây lại có mấy chục cái tay chân bị chặt đứt!
Số lượng nhiều như thế này là muốn làm gì đây, tại sao lại có cảm giác như không phải đang ở học viện y, ngược lại giống như đang ở trong nhà kho của một trong những nhà sưu tập sát nhân trong phim nước ngoài?
Những thứ này đều là vật phẩm sưu tập.
Những người khác cũng có cảm giác tương tự, cuối cùng khi bọn họ rẽ vào một góc và di chuyển đến hàng ghế cuối cùng của phòng triển lãm, Văn Lương Sơn, người cũng đang dùng đèn pin chiếu sáng, không nhịn được mà hét lên.
"Anh hét cái quái gì thế!" Hòe Dật kéo lấy anh ta, nếu không phải do tình hình ở đây không cho phép, thì đã dạy cho anh ta một bài học rồi.
Đâi mắt của Văn Lưng Sơn dán chắt vào chiếc lo thủv tỉnh aần nhất được đặt trên một chiếc kệ cao hơn, bên trong đang ngâm một cái đầu người.
Giang Thành cũng chiếu đèn pin lên đầu người, dung dịch trong lọ thủy tỉnh có cảm giác đục ngầu, không biết đã bao nhiêu năm trôi qua, nhưng cái đầu trong lọ trông vẫn như thật.
Đây là đầu của một người đàn ông trung niên, từ góc nhìn của Giang Thành, có thể nhìn thấy cơ thịt nhợt nhạt trên cổ.
Nhưng may mắn thay, cái đầu nhắm mắt lại và rất yên tĩnh.
Khi ánh sáng kéo dài ra xa, khuôn mặt của tên mập trở nên vô cùng khó coi, những kệ trưng bày dựa vào tường chứa đầy đầu người.
Sự tác động của khoảng khắc này mang đến, là không thể so sánh được với các tiêu bản khác.
Nhưng đồng thời cũng có một tin tốt, đối diện với kệ trưng bày nơi đặt đầu người, bọn họ đã tìm thấy một chiếc bàn nhỏ hình như được đặt tạm thời ở đây.
Trên bàn có một cuốn sổ.
Lần này Giang Thành cúi người ký tên lên đó.
Sau khi ký xong, ngay lúc hắn ngẩng đầu lên, qua khóe mắt hắn vô tình lướt qua một chiếc lọ thủy tỉnh chứa những ngón tay bị đứt lìa trước mặt.
Một giây tiếp theo, động tác của hắn chợt cứng đờ, xuyên qua hình ảnh phản chiếu của lọ thủy tỉnh, hắn nhìn thấy phía sau xuất hiện hơn chục cái đầu, đều đang lần lượt mở mắt ra.