Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 692 - Chương 692: Căn Phòng Số 9

Chương 692: Căn phòng số 9 Chương 692: Căn phòng số 9Chương 692: Căn phòng số 9

"CMN, thật là quỷ quyệt mà." Hòe Dật cũng đã hiểu ra được điểm này, nhỏ giọng chửi rủa: "Sổ đăng ký thì đặt đối diện với đầu người, muốn ký tên thì phải đi qua, còn phải quay lưng lại với đầu người, cái này thì ai mà đề phòng được?"

Văn Lương Sơn liếm môi nói: "Đừng nói như vậy chứ anh Hòe, anh Giang của tôi có thể làm được, chỉ là lúc đầu anh Giang đã sơ ý thôi, bằng không, chút thủ đoạn nhỏ này, làm sao có thể giấu được đôi mắt của anh Giang tôi?"

Tên mập: "Văn Lương Sơn, tôi nhớ rõ là hôm qua anh không như thế này mà."

Giang Thành không thèm để ý tới, liếc nhìn thời gian trên điện thoại, khẽ cau mày, bây giờ đã là 12:19 phút: "Tranh thủ thời gian đi, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu."

Nhiệm vụ lần này không chỉ là cần phải sống sót ký từ tầng 1 đến tầng 5 của tòa nhà, trong này còn có hạn chế về thời gian, nếu như không thể rời khỏi cửa chính trước 12:44 phút thì nhiệm vụ sẽ coi như thất bại.

Những người bọn họ sẽ bị lưu lại đây mãi mãi, cũng giống như Tiểu Đình đã mất tích vậy.

Trở lại lối cầu thang trước đó, mấy người nhanh chóng đi lên tầng, nhưng đi được nửa đường thì nghe thấy Văn Lương Sơn chợt kêu lên một tiếng: "Hử?"

Bởi vì xung quanh cực kỳ yên tĩnh nên âm thanh này có vẻ đặc biệt lớn.

"Anh kêu cái quỷ gì thế?" Hòe Dật chất vấn.

Văn Lương Sơn như bị thứ gì đó hấp dẫn, vươn tay chạm vào tay vịn cầu thang, một lúc sau, hơi thở trở nên gấp gáp: "Anh Giang, mau lại đây nhìn xem..."

Lời còn chưa dứt, Giang Thành đã đi tới, hắn không có bật đèn pin điện thoại ở trong cầu thang mà dùng ánh sáng yếu ớt của màn hình để chiếu sáng.

Trên tay vịn cầu thang có vệt nước rõ ràng, nếu đến gần sẽ ngửi thấy mùi hăng nồng, đó là chất formalin dùng để ngâm xác chết.

Điều đáng sợ hơn nữa là trên phần tựa tay lại còn có những vết xước, trông như bị móng tay nhọn để lại.

Nhưng. Giana Thành dùno móng †av càn mấy lần. nhát hiên lan cean tuy rằng đã cũ nhưng gỗ vẫn còn chắc chắn, rất khó để lại vết xước.

Giang Thành thậm chí có thể tưởng tượng ra, những chiếc móng tay này nhất định rất sắc bén, giống như những nhát dao.

Càng đi lên trên, móng tay cào càng để lại nhiều vết xước, dày đặc và rất bắt mắt.

"Bác sĩ." Tên mập đi bên kia đột nhiên nói: "Anh... anh mau lại đây xem chỗ này?"

Nhìn theo vị trí ngón tay của tên mập, nó nằm ở bên cạnh bức tường, bức tường trắng bong tróc rất nặng, trên đó có đủ loại vết xước.

Cũng giống như những cái trên tay vịn bằng gỗ, đều là do vết cào móng tay để lại.

Trong đó còn trộn lẫn vài dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.

"Tại sao lại đến đây?"

"Tại sao không nghe lời của tôi?"

"Đừng đi lên trên nữa, đây không phải là nơi người sống nên đến."

"Tôi đã cảnh cáo qua mấy người rồi."

"Mấy người thực sự muốn nhìn thấy tôi chết như vậy sao?"

"Vậy thì mấy người sẽ được toại nguyện."

"Ha ha, thực ra khi mấy người nhìn thấy dòng chữ này, mấy người đã là người chết rồi."

"Tất cả hãy ở lại đi..."

"Vĩnh viễn... vĩnh viên ở bên tôi."

Những dòng chữ này đều được dùng móng tay khắc lên trên từng chút một, xiêu vẹo như một đàn bò sát, nhìn hồi lâu, liền đau như bị kim đâm vào trong đầu.

Sự đe dọa và quỷ dị ẩn chứa trong đó không thể diễn tả bằng lời.

Một điều khác khiến Giang Thành chú ý chính là vị trí của những dòng chữ này, có một số cách mặt đất hơn 2 mét.

Vậy thì vấn đề đã đến rồi đây.

Người hoặc là thứ gì đó, viết những dòng chữ này đã làm như thế nào?

Biết bay sao?

Hay là... có thể bò trên những bức tường thẳng đứng như một con nhận.

Bài vì biết rõ môêt trona những kỹ năng thiên nhú Ủa tên mân là tưởng tượng, nên Giang Thành không nói ra suy đoán này, vì sợ sẽ hù dọa anh ta.

Chỉ nhắc nhở mọi người cẩn thận thôi.

Cách bố trí của tầng bốn khác với các tầng khác, không biết là do tòa nhà hay do chuyện gì xảy ra, mọi người luôn cảm thấy trần nhà của tầng này cao hơn nhiều so với các tầng trước.

Nhìn lên trên, nó tối đen như mực, trông như có thể thông đến được một thế giới khác.

Hơn nữa nhiệt độ cũng thấp hơn các tầng trước.

Nếu trước đó bọn họ cảm thấy lạnh thì nhiệt độ ở đây đã bắt đầu khiến họ run rẩy.

Ngay cả người không sợ lạnh như Giang Thành cũng vô thức quấn chặt quần áo của mình.

"Lạnh quá." Văn Lương Sơn không ngừng chen vào giữa đội, cuối cùng bị Hòe Dật trừng mắt cho một cái, mới ngoan ngoãn trở lại, nửa mặt dưới đã hoàn toàn rút vào trong áo, giọng nói rất nghèn nghẹt: "Bây giờ chúng ta đang ở đâu thế này, quỷ môn quan sao?"

"Nếu biết nói, hãy nói nhiều hơn một chút, còn nếu không thể, thì ngậm miệng lại!"

Chậm rãi đi dọc theo hành lang, hành lang sâu thẳm dường như không có điểm cuối, trước sau tối tăm, tiếng bước chân vang vọng ở đây, tạo cho mỗi người một loại cảm giác hoang tàn như đã bị thế giới lãng quên.

Các phòng ở hai bên trông không giống những lớp học hay văn phòng bình thường.

Trước hết, các cánh cửa đều không giống, là những cánh cửa sắt nặng nề với ổ khóa kiểu cũ, có cửa sơn màu xanh lá đậm, có cửa sơn màu xanh lam.

Cánh cửa cũng rộng hơn những cánh cửa thông thường, Giang Thành dừng lại trước một cánh cửa sắt, trên những cánh cửa này không có biển hiệu gì, cách duy nhất để nhận biết chỉ là đánh dấu vài con số.

Bên phải cửa một chút, số 9 được sơn màu đỏ tươi.

"Phòng số 9." Tên mập nhìn con số màu đỏ tươi, đột nhiên có dự cảm không lành.

"Anh Giang." Hòe Dật nhìn Giang Thành, thấp giọng hỏi: "Căn phòng này có vấn đề sao?"

Trên đường đến đây xung quanh có rất nhiều căn phòng giống nhau, Chẳng có gì ngoài một cánh cửa sắt nặng nề không mở được và vài con số.

Bọn họ thậm chí không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây.

Giang Thành không để ý tới anh ta, trực tiếp nắm lấy tay Hòe Dật đặt lên cửa, giây tiếp theo, sắc mặt Hòe Dật đột nhiên thay đổi.

Lạnh.

Không, không đúng, không phải lạnh, mà là... ớn lạnh.

Loại ớn lạnh đến thấu xương!

Trước khi gặp Giang Thành, Hòe Dật đã trải qua một số sự kiện linh dị, loại cảm giác ớn lạnh này chính là do những cái trên người những thứ đó gây ra.

Hòe Dật còn chưa kịp lên tiếng, Giang Thành đã nói: "Ở đây chắc hẳn là nhà kho thi thể của toàn bộ Khoa Y học nơi lưu trữ thi thể."

"Cả tầng này đều phải á?"

Hòe Dật sửng sốt, đây chỉ là một trường y, không phải bệnh viện chuyên nghiệp hay nhà tang lễ, làm sao có thể có nhiều thi thể như vậy.

"Đương nhiên không phải, chỉ có căn phòng này thôi, những phòng khác... đều là giả." Giang Thành nói xong chỉ chỉ dưới vị trí của cửa: "Chúng ta đi qua nhiều phòng như vậy, duy chỉ có căn phòng này là không có ngưỡng ở cửa."

"Bởi việc vận chuyển thi thể cần phải sử dụng xe chuyên dụng, việc có ngưỡng cửa sẽ khiến xe đẩy ra vào không thuận tiện. ." Giang Thành dùng tay đẩy cánh cửa lạnh thấu xương, phát hiện cửa đã bị khóa, là một chiếc khóa xích cũ có ánh kim loại lạnh lo.

"Giúp tôi cảnh giới." Giang Thành lấy từ trong túi ra một chiếc kẹp tóc màu đen, sau đó uốn cong sợi dây bên trong, chiếc kẹp tóc là do hắn lấy được từ trên đầu Viên Tiêu Di, lúc đó nói là muốn giữ lại làm kỷ niệm.
Bình Luận (0)
Comment