Chương 693: Hiện trường
Chương 693: Hiện trườngChương 693: Hiện trường
Nhưng ngay sau khi Giang Thành nhét dây thép vào lỗ khóa, thần kinh của mọi người đột nhiên trở nên căng thẳng, ba người Hòe Dật, tên mập, Văn Lương Sơn lập tức quay người nhìn vào bóng tối sâu trong hành lang.
"Gulu..."
"Gulu..."
Một tràng âm thanh ma sát phát ra từ bóng tối cuối hành lang, giống như thứ gì đó có bánh xe đang nhanh chóng lao tới.
Hơn nữa nghe âm thanh thì vật này có thể tích không hề nhỏ.
Sau lời nhắc nhở của Giang Thành, Hòe Dật lập tức nhận ra thứ đang nhanh chóng tiếp cận họ là một chiếc xe đẩy được thiết kế đặc biệt để vận chuyển thi thể.
"Gulu..."
"Gulu..."
Tiếng ồn do ma sát giữa bánh xe và mặt đất tạo ra giống như một lá bùa đoạt mạng, điều đáng sợ hơn là, rõ ràng là bọn họ nghe thấy âm thanh đang ở rất gần rồi, nhưng cách đó vài mét chỉ là bóng tối, không thể nhìn thấy gì khác.
Chiếc xe chở xác này trông như thế nào?
Trên đó có vận chuyện cái xác nào không?
Hoặc là... có ai đang đẩy chiếc xe này không?
Đầu là những ẩn số.
Loại áp lực vô hình này khiến người ta muốn phát điên.
Giang Thành tập trung toàn bộ sự chú ý vào việc mở ổ khóa, từ đầu đến cuối, đều không nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Nghe âm thanh của xe chở xác đang phóng nhanh đến, mọi người không hề nghỉ ngờ rằng nếu va chạm với nó, mạng chắc chắn sẽ tiêu.
Cuối cùng, ngay khi Hòe Dật đã quyết tâm, chuẩn bị hợp tác với tên mập để giữ chặt Văn Lương Sơn, sử dụng anh ta để đón nhận làn sóng sát thương này thì có một tiếng "lạch cạch" giòn giã vang lên.
Cánh cửa, đã mở.
Không chút do dự, đám người lập tức chạy trốn vào trong căn phòng số 9.
Giâv tiến theo. mât chiếc ve chở vác rỉ eét lao ra khỏi bóna tếi nhóna thẳng qua trước cửa phòng số 9, tốc độ lớn đến mức thậm chí còn gây ra một cơn gió mạnh.
Không ai nghi ngờ rằng nếu như chậm một bước, thì tất cả đều sẽ kết thúc.
Văn Lương Sơn vẫn còn đang hoảng hồn, run rẩy quay đầu lại, nhìn Giang Thành bằng ánh mắt không còn có thể dùng sùng bái để miêu tả nữa.
Giang Thành ngược lại rất bình tĩnh, cất sợi dây thép mỏng đi, vừa nhìn chung quanh, vừa vỗ nhẹ bụi bặm không hề tồn tại trên vai, sau đó mới chậm rãi nói: "Đã nói với các anh bao nhiêu lần rồi, có nhiều kỹ năng hơn lúc nào cũng luôn luôn tốt, mà các anh cứ không nghe."
"Việc này người bình thường đâu có làm được, ngành này người lợi hại chút thì đều bị bắt nhốt vào trong ngục tối rồi còn đâu." Tên mập lẩm bẩm.
Lo lắng xung quanh có nguy hiểm, mọi người đều tự giác bật đèn pin điện thoại di động, chiếu đèn vào xung quanh, quan trọng là tìm được sổ đăng ký trên tầng 4, sau đó viết tên mình lên trên đó.
Căn phòng số 9 lớn hơn so với tưởng tượng, hơn nữa còn rất trống trải, cách đó không xa có vài cái tủ chứa xác, kiểu cách đều đã rất cũ, ước tính ít nhất cũng phải 20 năm rồi.
Đèn báo bên cạnh vẫn đang sáng, một đỏ một xanh, thỉnh thoảng nhấp nháy, ngay cả một người không biết gì về máy móc như Hòe Dật cũng có thể nhận ra có chuyện gì đó không ổn.
Trên cửa tủ có dán một mảnh giấy trắng, viết dòng chữ "Không tùy tiện chạm vào".
"Bác sĩ." Tên mập dùng ánh mắt sắc bén chỉ vào một trong những tủ chứa xác nói: "Cánh cửa này mở ra khi nào vậy?"
Lúc mới vào đây, sự chú ý của Giang Thành bị hoàn cảnh xung quanh phân tán, nên cũng không quá lưu ý đến.
Nghe tên mập nói như vậy, hắn mới nhận thấy cửa nhà xác ở giữa cạnh tường đang mở.
Nhưng không phải là mở ra hẳn mà hơi khép hờ, để lại một khoảng tối đen, rộng khoảng bằng 3,4 ngón tay.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng nhìn hồi lâu, cứ luôn có cảm giác như có một bàn tay nào đó sẽ thò ra từ khe hở bất cứ lúc nào, hoặc có người bò ra hay gì đó.
"Vừa nãy lúc đi vào, cánh cửa kia là đang đóng sao?" Hòe Dật dường nhị lng cảm điác đực không đứng. liền hỏi tên mân. "Đúng vậy, tôi nhìn thấy rất rõ." Ngữ khí của tên mập tràn đầy chắc chắn.
Cánh cửa của một chiếc tủ đựng xác đã sử dụng không biết bao nhiêu lâu, vậy mà lại lặng lẽ mở ra một khoảng trống trong lúc mà bọn họ không hề nhận ra.
Đây chắc chắn sẽ là một ý tưởng hay cho một cuốn tiểu thuyết kinh dị.
Nhưng bây giờ không có ai muốn xem tiểu thuyết, mọi người chỉ nghĩ làm thế nào để tìm được sổ đăng ký, ký tên, chạy trốn và sống sót.
Thời gian đã không cho phép bọn họ có thể chần chừ nữa, Giang Thành tìm được gần đó một ống kim loại có đầu cong, cầm trong tay, rất nặng.
Sau này tên mập được Giang Thành cho biết, thứ này là dùng để vớt xác lên.
Do điều kiện bảo quản thi thể trước đây còn hạn chế, nên rất nhiều thi thể đều tập trung để trong bể chứa đầy formalin, do bề ngoài thi thể trơn trượt, nên cần có dụng cụ như thế này để vớt thi thể từ đáy bể lên, phần dùng đến chính là phần móc câu bằng kim loại ở đầu kia.
Nhưng hiện tại, Giang Thành lại dùng cái móc để mở cánh cửa đang khép hờ kia.
Mọi người nín thở, Văn Lương Sơn thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng, bên trong sẽ có một cỗ thi thể cực kỳ khủng bố, hoặc là...
"Hả?" Bản thân Giang Thành cũng có chút kinh ngạc.
Chiếc tủ đựng xác này vậy mà lại trống rỗng.
Giang Thành tựa như không tin, kêu Hòe Dật tiến lên dùng dụng cụ móc cửa tủ, hắn dùng điện thoại di động soi vào bên trong.
Ở phía trong cùng của tủ đựng xác có đặt một cuốn sổ màu xanh lam.
Tên mập nhìn thấy cảnh này sắc mặt sáng lên: "Bác sĩ, là... là sổ đăng ký!"
Quả thực là sổ đăng ký, gần giống như những cuốn bọn họ tìm thấy trước đó, nhưng trên mặt Giang Thành lần này lại không có vẻ hưng phấn, bởi vì địa điểm lần này so với lần trước còn quỷ dị hơn.
Ở sâu bên trong một chiếc tủ đựng xác.
Vậy cần phải ký như thế nào?
Leo vào bên trong sao?
Nhìn vào vị trí của sổ đăng ký, ngay cả Giang Thành cũng cảm thấy có đóng lại, vậy thì người bên trong không phải sẽ nghếch luôn sao.
Giang Thành chậm rãi xoay người nhìn về phía Văn Lương Sơn: "Bên trong rất nguy hiểm, nhưng lần này tôi cần anh đi vào, nếu như anh có thể sống sót, thì tôi sẽ bảo vệ cho anh trong nhiệm vụ lần này."
Nghe được Giang Thành muốn mình phải đi vào, Văn Lương Sơn sợ đến tái mặt: "Không, tôi không muốn, tôi từ chối..."
Hòe Dật nghe vậy lạnh lùng nói: "Anh tự mình trèo vào, còn tốt hơn để chúng tôi nhét anh vào, nếu như anh không muốn thể diện, chúng tôi sẽ giúp anh thể diện."
Cuối cùng, Văn Lương Sơn đã phải thỏa hiệp, anh là một người đàn ông cần thể diện.
Nhưng ngay khi anh ta đưa mặt lại gần nhìn vào bên trong tủ đựng xác, đột nhiên như phát hiện ra thứ gì đó, đồng tử co rút, sau đó toàn thân bắt đầu run rẩy.
"Mọi người mau tới xem." Văn Lương Sơn vẻ mặt như đưa đám nói: "Ở trong này ... ở trong này toàn là cái gì đây?"
Trước đó mọi người không nhìn kỹ, bây giờ lại gần mới phát hiện vách tường bên trong của tủ đựng xác đầy những vết xước, không chỉ xung quanh mà còn trên phần đỉnh cũng có, hơn nữa mọi người đều đã rất quen thuộc với những vết xước này rồi.
Đây là những vết do móng tay để lại.
Đột nhiên, trong đầu mọi người hiện lên một ý tưởng đáng sợ.
Ngày xửa ngày xưa, có một người sống, hơn nữa còn là một phụ nữ, bị nhốt bên trong tủ đựng xác này, cuối cùng, bị đóng băng chết tươi, hoặc cũng có thể bị ngạt thở bên trong.
Mà trong một khoảng thời gian rất lâu trước khi chết, cô điên cuồng cào cấu khắp bốn phía xung quanh, vùng vẫy trong tuyệt vọng và kêu cứu nhưng đều vô ích.
Mái tóc dài dính vào vách tường bên trong dường như chứng tỏ cuộc đấu tranh của người phụ nữ đã khốc liệt đến mức nào.
Đây chính là hiện trường một vụ án mạng.
Cho dù đứng ở đây, cũng có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của người phụ nữ lúc đó.