Chương 696: Đột nhiên có một ngày
Chương 696: Đột nhiên có một ngàyChương 696: Đột nhiên có một ngày
Hắn quay người, nhìn lại dòng chữ trên tấm biển lần nữa, cằm khẽ gật gù, như đang kiểm tra gì đó.
Đằng sau mỗi cái tên, sẽ tương ứng với một xác chết lạnh lẽo.
Nhưng số lượng lại không khớp!
Theo những gì nói ở bên trên, ở đây có 18 cái tên, thì cũng phải có 18 thi thể mới đúng, nhưng bọn họ chỉ nhìn thấy 16 thi thể!
Phát hiện này ngay lập tức khiến trái tim vừa đặt xuống lại đột nhiên trỗi dậy.
Sau khi giải thích ngắn gọn cho nhóm người, mọi người tập hợp lại với nhau, kiểm tra lại căn phòng một lần nữa, đặc biệt là những thi thể trong những đồ chứa thủy tỉnh.
Cuối cùng, đã có phát hiện mới.
Ở một góc khuất ít chú ý tới, có hai đồ chứa thủy tỉnh nhưng bởi vì nó bị chắn bởi thứ gì đó như rèm tắm, cho nên mới không ai nhìn thấy.
Khoảnh khắc tấm rèm được kéo ra, không khí trong phòng triển lãm dường như vẩn đục đi không ít, nồng nặc một mùi lạ bay khắp nơi.
Có mùi formalin, nhưng mùi này rõ ràng là nồng nặc hơn một chút, bên trong còn xen lẫn cảm giác nhờn nhờn khó tả.
Nhưng những điều này không quan trọng so với những gì phát hiện tiếp theo.
Bởi vì hai vật chứa thủy tỉnh này khác với những vật chứa trước, bên trong nó... trống rỗng.
Không có thi thể.
Chỉ có khoảng 2/3 chất lỏng trong vật chứa, ngoài ra còn có những tạp chất mơ hồ như tóc lơ lửng trong đó.
Điều đáng sợ hơn nữa là nắp của hai vật chứa đã bị nhấc lên, một chiếc bị vứt bừa bãi và gãy làm đôi, cái còn lại đã biến mất hoàn toàn.
Gần đó có vết nước ướt, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện trên vật chứa thủy tỉnh có một ít chất dính dính những sợi tóc đen.
"Ừng ực." Tên mập nuốt nước miếng.
Tình hình hiện tại đã rất rõ ràng, nếu như không phải có người cố ý gài bẫy, vậy thì chỉ có thể là hai cỗ thi thể bên trong vật chứa không chịu nổi sự cô độc, tự mình mở nắp rồi chạy ra ngoài. "Đi thôi." Giang Thành chậm rãi lùi lại, sau đó nhanh chóng dẫn mọi người rời đi.
Bất luận là thi thể tự mình đi lạc, hay là chơi vui quá không muốn quay lại, Giang Thành cũng không quan tâm.
Hắn biết rõ thứ mình muốn là gì, bây giờ hắn chỉ muốn tìm thấy cuốn sổ đăng ký, kết thúc nhiệm vụ ở tòa nhà này, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể giải cứu được Tiểu Đình đang bị mắc kẹt ở đây.
Đối với những rủi ro có thể tránh được này, hoàn toàn không cần thiết phải tiếp xúc.
Nhưng sau khi rời đi không lâu, ở một góc cách nơi họ đang đứng khoảng 5,6 mét, có một chiếc tủ kim loại sơn màu xanh đậm.
Chiếc tủ sắt dường như đã bị bỏ hoang từ lâu, phủ một lớp bụi dày, trong căn phòng bừa bộn nên rất khó phát hiện.
Bên trên có bày những dụng cụ không rõ tên, bên cạnh có một bình chữa cháy nằm trên mặt đất.
Nhưng nếu để ý kỹ, có thể nhìn thấy chất lỏng rỉ ra từ các khe hở dưới đáy tủ, chất lỏng có kết cấu dính nhớp, thậm chí có thể kéo thành sợi. ...
Nhóm người bước nhanh qua hành lang, Giang Thành luôn chú ý đến động tĩnh xung quanh, đặc biệt là phía sau, như đang lo lắng có thứ gì đó đuổi theo ra ngoài.
Hành lang bên này có rất ít phòng, nhóm người rẽ vào một góc đi tới hành lang bên kia.
Theo thỏa thuận trước đó, nơi này thuộc phạm vi phụ trách của nhóm người Cao Ngôn và Thẩm Mộng Vân.
Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa, dù sao thì thời gian cũng đã đến, nếu như không tìm được sổ đăng ký cuối cùng thì tất cả mọi người đều sẽ chết.
"Phía trước có ánh sáng." Tên mập kinh ngạc nói.
"Hình như... hình như phát ra từ một cánh cửa, cửa không đóng chặt nên ánh sáng mới lọt ra ngoài một chút." Văn Lương Sơn dựa vào kinh nghiệm sống của mình mà phán đoán.
"Chẳng lẽ là bọn người Cao Ngôn?" Hòe Dật vừa hỏi, vừa cảnh giác phía sau lưng, vừa nghĩ đến có cái thứ cứ theo sát bọn họ không rời, anh ta đã cảm thấy toàn thân khó chịu.
Sau khi đi đến gần, phát hiện ra nơi đó quả thực là một cánh cửa, nhìn từ bên ngoài trông như một phòng phẫu thuật, cánh cửa màu trắng khép Mơ hồ còn có âm thanh phát ra từ bên trong.
So với những nguy hiểm trước đó, nơi này thân thiết đến có chút dị thường, Văn Lương Sơn có lời kẹt trong cổ họng mà không dám nói ra, anh ta cảm thấy khi cửa mở ra, bên trong sẽ là một nơi giống như thiên đường.
Đây là cảm giác của anh ta.
Ngay cả bản thân anh ta cũng cảm thấy điều đó thật khó tin.
Cuối cùng liếc nhìn lại thời gian, Giang Thành không do dự nữa, nhanh chóng bước tới, mở cánh cửa màu trắng ra.
Trái ngược với suy đoán ban đầu, đây không phải là phòng phẫu thuật, mà là phòng học giải phẫu.
Một thi thể được đặt trên bàn mổ, phần ngực bị mổ ra, nội tạng bên trong đã bị lấy ra sạch sẽ.
Đầu của thi thể cũng bị chặt đứt.
Một nhóm học sinh mặc áo khoác blouse trắng quay lưng về phía bọn họ, tập trung trước bàn mổ, quan sát hai người trông như giáo viên đang thực hiện các thao tác mổ xẻ.
Có lẽ là do tiếng bọn họ đi vào đã thu hút sự chú ý, một giáo viên mặc quần áo chuyên nghiệp, đeo khẩu trang, chỉ lộ ra hai con mắt nhỏ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, sau đó nói với giọng bất mãn: "Tiết học hôm nay quan trọng như vậy cũng đến muộn."
"Xin lỗi, em có chuyện nên đến muộn." Giang Thành rất tự nhiên bước tới, bởi vì hắn đã nhìn thấy cuốn sổ đăng ký được đặt trên bàn phía sau một trong những giáo viên.
Bên cạnh cuốn sổ đăng ký còn có một cây bút bi cũng được chuẩn bị chu đáo cho bọn họ.
Đeo găng tay cao su, giáo viên chỉ vào một bộ phận trên cơ thể, bắt đầu kiên nhẫn giải thích, một nhóm học sinh cũng đeo khẩu trang thỉnh thoảng lại gật đầu.
Ánh sáng trong phòng học này rất tốt, không phải vì ánh đèn mà bởi vì bên ngoài cửa sổ đang là một ngày nắng lớn hiếm có.
Giang Thành đoán rằng, bọn họ hẳn là đã bị một thế lực quỷ dị đưa về một ngày nào đó, mà vào ngày đã từng xảy ra hôm đó, trong căn phòng giải phẫu này đã xảy ra một chuyện rất đáng sợ.
Giang Thành lập tức nhớ lại câu chuyện Viên Tiêu Di kể cho mình nghe, hai vị giáo sư cùng một nhóm sinh viên đã giải phẫu một thi thể đáng ra không nên tồn tại. liền chú ý đến một người trong số họ đang hơi cúi người xuống giải thích, trên ngực lộ ra một tấm bảng tên.
Vương Văn Lễ.
Cái tên này đối với Giang Thành không hề xa lạ, bởi vì hắn mới nhìn thấy nó cách đây không lâu, ở phòng triển lãm số 1.
Tên của một trong những thi thể chính là Vương Văn Lẫt
Xem ra người giáo viên này chính là một trong hai cỗ thi thể mất tích!
Danh tính của người giáo viên tiếp theo cũng rất dễ đoán rồi, chắc chắn là người ở cạnh Vương Văn Lễ, cũng chính là giáo sư khác đã biến mất một cách bí ẩn sau lớp học giải phẫu.
Xem ra sau sự kiện bà lão mặt quỷ, hai vị giáo sư tham gia vào giải phẫu lúc đó đều đã gặp bất trắc.
Lúc này, mấy người Hòe Dật, tên mập và Văn Lương Sơn cũng đi tới vây quanh thi thể bị giải phẫu, giả vờ làm sinh viên cùng với bọn họ.
Nếu bây giờ hấp tấp xông vào ký tên, nhất định sẽ bị nghỉ ngờ, ngay lúc Giang Thành đang nghĩ biện pháp đối phó, đột nhiên phát hiện tên mập không ngừng nháy mắt với mình, trông dáng vẻ rất khẩn trương, vẻ mặt Hòe Dật và Văn Lượng Sơn cũng khó coi đến đỉnh điểm.
Theo ánh mắt của tên mập, Giang Thành nhận ra anh ta đang nói về cỗ thi thể này.
Lúc này Giang Thành mới chú ý tới thi thể có làn da mịn màng, có lẽ còn trẻ, hơn nữa lại là một phụ nữ, khoảng 30 tuổi là cùng.
Nhưng giây tiếp theo, ánh mắt Giang Thành chợt khựng lại, tầm nhìn cuối cùng dừng lại trên tay thi thể.
Thi thể có một đôi bàn tay rất đẹp, trong đó có một chiếc nhẫn ở ngón giữa của bàn tay trái có khảm một viên sapphire.
Giống hệt với chiếc của Sư Hiểu Nhã.