Chương 697: Bản thân hắn chính là kì tích
Chương 697: Bản thân hắn chính là kì tíchChương 697: Bản thân hắn chính là kì tích
Thi thể bị giải phẫu này chính là Sư Hiểu Nhã!
Sau sự kinh ngạc, Giang Thành dần dần bình tĩnh lại, việc Sư Hiểu Nhã sẽ chết, hắn không ngạc nhiên, dù sao cô ta cũng đã ký tên vào đơn đăng kí hiến xác, mặc dù bản thân cô cũng không biết.
Nhưng chết một cách nhanh chóng và bi thảm như vậy là điều nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Giống như một loại ngụy trang nào đó đã bị nhìn thấu, ngày càng có nhiều thay đổi bắt đầu xuất hiện trên cơ thể Sư Hiểu Nhã, những vết xước lớn từ từ xuất hiện trên làn da trắng ngần vốn có của cô.
Đặc biệt là vị trí hai khuỷu tay và đầu ngón tay đều bị mài mòn đến máu thịt be bét.
Móng tay đã bị gãy, thậm chí có một số còn bật lên, để lộ phần thịt đỏ sậm bên trong khiến người ta phải nổi da gà.
Suy đoán ban đầu đã được chứng thực, những vết xước này chứng tỏ cô ta đã bị mắc kẹt trong một không gian nhỏ, móng tay bị gãy là do cào quá mạnh.
Cho dù chì là nhìn thôi, cũng có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của Sư Hiểu Nhã khi đó.
Xem ra người từng bị mắc kẹt trong tủ đựng xác ở căn phòng số 9 chính là cô ta.
Giang Thành dựa theo mạch suy nghĩ này tiếp tục suy đoán, chuyện phát sinh chắc hẳn là như thế này, bởi vì không gian bên trong tủ đựng xác nhỏ hẹp, nên Sư Hiểu Nhã người có thân hình nhỏ nhắn chính là ứng cử viên sáng giá nhất.
Nhưng khi cô vừa trèo vào tìm được sổ đăng ký, bởi vi quá căng thẳng, không kịp kiểm tra kỹ nên đã ký nhầm tên mình vào tờ đơn đăng kí hiến xác kẹp ở giữa.
Ngay sau đó, dị biến đã xảy ra.
Cánh cửa tủ đột ngột đóng lại, ngay lập tức nhốt cô vào bên trong tủ đựng xác.
Cho dù cô có vùng vẫy thế nào cũng đều vô ích.
Cuối cùng, giống như một con vật, bị kéo đến phòng học giải phẫu trên tầng năm, bị coi làm dụng cụ giảng dạy đã chết, bị mổ khi vẫn còn sống. Sở dĩ Giang Thành chắc chắn Sư Hiểu Nhã vẫn còn sống khi bị giải phẫu là vì tay chân của thi thể bị trói bằng những sợi dây cực mỏng.
Sợi dây trong suốt, có mang chút màu vàng, nhìn như sợi chỉ được tạo ra từ thứ gì đó, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể nhận ra.
Tay chân của Sư Hiểu Nhã được cố định vào bốn góc của bàn mổ, dang rộng thành hình chữ đại "2".
Ở vị trí cổ tay và mắt cá chân bị trói có dấu hiệu giấy giụa, có một số chỗ đã cứa ra máu.
Nhìn chằm chằm vào cỗ thi thể trống rỗng, bị cắt mất đầu và khoang ngực mở ra, khóe miệng Văn Lương Sơn chợt co rút, trong đầu đột nhiên hiện lên một câu : Hình như thi thể đã bị khoét rỗng.
Ngẩng đầu lên, Giang Thành bắt đầu nhìn các sinh viên chung quanh.
Các sinh viên đều mặc đồng phục áo khoác blouse trắng, đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ thế nào.
Nhưng Giang Thành vẫn có thể chắc chắn rằng ba người Cao Ngôn, Thẩm Mộng Vân và Vương Kỳ không hề nằm trong số những sinh viên này.
Vậy thì vấn đề lại đến.
Nếu như Sư Hiểu Nhã đã bị chết ở đây, vậy còn những người khác đâu?
Giang Thành không tin tất cả bọn họ đều đã chết.
Đột nhiên, giáo sư Vương Văn Lễ, người đang giảng bài, từ từ đứng thẳng dậy, đầu tiên đút bàn tay đeo găng vào túi, lấy điện thoại di động trong túi ra, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Giang Thành chú ý tới, điện thoại di động là loại phím bấm nút rất cũ, bên trên ướt át, còn đang không ngừng nhỏ nước.
Một lúc sau, Vương Văn Lễ dường như đã nhận được câu trả lời mình muốn, sau đó mắt hơi nheo lại, quay đầu và nói với một giọng đầy ẩn ý: "Mọi người chú ý, vẫn còn 3 phút nữa, tiết học của chúng ta sẽ kết thúc."
"Để tiếp thu tốt hơn những kiến thức đã học trong tiết này, tôi sẽ giữ lại một số sinh viên có kiến thức nền tảng kém để giúp các em ôn lại nội dung."
Gần như cùng lúc đó, tất cả học sinh đều gật đầu đáp: "Được."
Nhưng chỉ một chữ "Được" đơn giản này lại không khỏi khiến trái tim của tên mập đóng băng.
Giọng điệu, động tác, hay là giọng nói của khoảng chục sinh viên đều diếng hêt nhau: đầng loat đến mức nh cùng mêt người. Rất hiển nhiên, vấn đề ở đây chắc chắn không chỉ có hai giáo sư, những sinh viên này chỉ sợ cũng...
Còn một điểm nữa, sinh viên có kiến thức nền tảng kém trong lời của Vương Văn Lễ, chỉ sợ là dùng để ám chỉ mấy người bọn họ.
So với những sinh viên y khoa này, kiến thức nền tảng của bọn họ kém nào phải chỉ có một chút.
Huống hồ, Giang Thành tìm đúng cơ hội để liếc nhìn điện thoại một cái, quả nhiên bọn họ chỉ còn lại không đến 3 phút.
Xem ra chỉ cần thời gian vừa hết, hai vị giáo sư này sẽ ra tay với bọn họ.
Không khí trong phòng giải phẫu lúc này rất ngột ngạt, tất cả mọi người đều đang chờ đợi.
Đám người Giang Thành đang chờ cơ hội để ký tên, hai vị giáo sư thì đang chờ thời gian để "giúp đỡ" đám người Giang Thành làm bài tập về giải phẫu, còn những sinh viên...
Tên mập nuốt nước miếng, trên mặt rất hoảng loạn.
Anh ta có cảm giác, những sinh viên này cũng không vội rời đi, bọn họ đang chờ xem trò vui.
Có lẽ... sau đó sẽ có một tiết học giải phẫu nữa cũng nên.
Dụng cụ học là mấy người bị lưu lại bọn họ.
Nghĩ đến đây, đôi chân như đùi lợn của tên mập lại bắt đầu run rẩy không ngừng, anh ta theo thói quen nhìn bác sĩ, người đàn ông giỏi tạo ra kỳ tích này.
Hoặc nói cách khác, bản thân hắn chính là kỳ tích.
Giang Thành chậm rãi xoay người, bước từng bước nhỏ về phía bàn để sổ đăng ký, động tác rất nhỏ nhưng dù vậy, vẫn bị chú ý đến.
"Cậu muốn đi đâu?" Vương Văn Lễ dùng bàn tay vừa mới mổ thi thể kéo khẩu trang một chút, đáy mắt có một tia lạnh lẽo đáng sợ, lạnh lùng nói: "Đã đến muộn rồi, lại còn không tập trung quan sát, sau khi tan học mấy người đến muộn các cậu đều phải ở lại, tôi và giáo sư Khâu sẽ giúp các cậu bù lại bài học đã bị bỏ lỡ."
Giáo sư Khâu...
Đã trùng khớp với một cái tên khác có mặt tại phòng triển lãm trước đó.
Nếu như nhớ không nhầm thì gã tên là Khâu Tích Thành. hề dừng lại, hắn bước bước thứ hai về phía sổ đăng ký một cách rất thành thật.
Vị giáo sư Khâu từ đầu đến cuối vốn chưa lên tiếng thấy cảnh tượng này, đột nhiên quay đầu lại, dùng tay đeo găng tay cao su chỉnh lại kính, lớn tiếng chất vấn: "Cậu không nghe thấy lời của giáo sư Vương sao?"
Sự việc xảy ra bất ngờ khiến mọi người đều giật nảy mình.
Hòe Dật và tên mập có ý muốn giúp đỡ Giang Thành, nhưng lại không biết phải giúp thế nào, lo lắng vội vàng thuyết phục sẽ chỉ khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.
Thời gian chỉ còn chưa đầy hai phút nữa.
Hòe Dật nắm chặt điện thoại, trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Được sự hỗ trợ lớn tiếng của giáo sư Khâu, Vương Văn Lễ càng trở nên tự tin hơn, tiếp tục quát mắng: "Đây là lớp học của chúng tôi, là nơi học tập kiến thức, nếu như cậu đã đến đây thì phải học tập chăm chỉ, ít nhất phải tuân thủ nội quy ở đây, tôn trọng..... ."
"Giáo sư!" Giang Thành đột nhiên ngắt lời gã, dùng một thanh âm rất nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực nói: "Tôi thừa nhận y thuật của các thầy siêu phàm, nhưng xét về mặt tuân thủ quy tắc, tôi không nghĩ thầy có tư cách để phê bình tôi, việc đầu tiên là thầy đã không tôn trọng các quy tắc ở đây."
Giang Thành không cho bọn họ có cơ hội phản ứng, tiếp tục nói: "Vừa rồi thầy dùng bàn tay vừa mới giải phẫu thi thể xong để kéo khẩu trang, điều này vi phạm quy định vận hành của phòng khám giải phẫu, đương nhiên đây là hành vi cá nhân của thầy."
"Nhưng điều khiến tôi cảm thấy khó chấp nhận nhất là, tôi nhìn thấy chiếc điện thoại mà thầy lấy ra, màn hình vậy mà lại đang dừng ở trên giao diện trò chơi!"
"Ở một nơi linh thiêng, trang nghiêm và trang trọng như vậy, vậy mà thầy vẫn còn có thể chơi game? Thầy có tôn trọng nguyên chủ đã tự nguyện hy sinh thân thể của mình vì sự tiến bộ của y học này không?"
Giang Thành đưa tay ra hiệu cho mọi người nhìn vào tấm biển dán trên tường.
Trên tấm biển có vài dòng chữ màu đen đầy vẻ trang trọng - mỗi một người hiến xác đều đáng được tôn trọng, bất kể là lúc nào, hãy tỏ lòng thành kính đối với họ.
Vương Văn Lễ nhất thời không nói nên lời.
Giáo sư Khâu thấy bạn đồng hành của mình thất thế, trong tiềm thức muốn dav cho Giana Thành môt† hài hoc: "Câu " Không ngờ, Giang Thành quay đầu lại nhìn gã, ánh mắt đầy sắc bén, chỉ thẳng vào mũi giáo sư Khâu nói: "Câm miệng lại cho tôi, bây giờ tôi sẽ nói đến thầy!"