Chương 698: Khuôn mặt thứ hai
Chương 698: Khuôn mặt thứ haiChương 698: Khuôn mặt thứ hai
Giáo sư Khâu ngây người ra một chút, đây là lần đầu tiên trong đời bị một sinh viên chỉ vào mũi dạy cho một bài học, rõ ràng là còn chưa thành thạo cho lắm.
Văn Lương Sơn nhìn tình huống trước mắt, đầu óc trống rỗng.
Anh ta không hiểu, rõ ràng bọn họ mới là nhóm người yếu thế, nhưng sao cảm giác như bây giờ Giang Thành mới là người đang chiếm thế thượng phong.
Chỉ vào mũi quỷ mắng, lại còn một lúc hai con, sao hắn dám?
"Tôi?" Khóe mắt của giáo sư Khâu giật giật: "Tôi cái gì?"
"Tôi hỏi thầy, đây là đâu?" Giang Thành dùng khí thế cực lớn chỉ xuống đất.
"Phòng giải phẫu."
"Được, nếu như thầy đã biết đây là phòng giải phẫu, chẳng lẽ không biết phải giữ sự yên tĩnh trang nghiêm sao?" Giang Thành truy hỏi: "Vừa rồi thầy lớn tiếng như vậy để làm gì, có phải cảm thấy mình là giáo sư, thì không ai có thể trị được thầy nữa?"
"Tôi..."
"Đừng có giải thích, giải thích chỉ là che đậy, tôi sẽ báo cáo chuyện xảy ra ở đây ngày hôm nay cho khoa, hủy tư cách tham gia đánh giá cuối năm của các thầy, cũng đừng nghĩ đến tiền thưởng hay bất cứ thứ gì tương tự nữa, cuối năm mọi người hãy cạp đất ăn đi".
Cho đến khi nghe được nửa sau của câu nói này, Vương Văn Lễ và Khâu Tích Thành hiển nhiên là đã hoảng, nhất là Khâu Tích Thành liền nhanh chóng vỗ về nói: "Sao lại nói thế, em đừng tức giận, chúng ta cũng là muốn tốt cho em thôi, tất cả chúng ta hãy nhượng bộ một bước, mỗi bên đều nhượng bộ một bước được không?"
"Được rồi, vậy thì phải xem các thầy có thành ý hay không đã." Giang Thành duỗi tay, chỉ vào sổ đăng ký cách đó mấy bước, kéo dài giọng nói: "Giáo sư Vương, làm phiền thầy mang cuốn sổ đăng ký đến đây cho em, hôm nay em đến muộn, còn chưa kịp ký tên".
"Được, được." Vương Văn Lễ vô cùng hợp tác, như thể thật sự bởi vì câu nói của Giang Thành mà bị trừng phạt vậy.
Giang Thành ngược lại thở phào nhẹ nhõm, chỉ coi như là hai người bọn họ đã ngâm trong vật chứa thủy tinh quá lâu, ngâm đến hỏng não luôn rầi. Vương Văn Lễ bước đến bên bàn, cầm sổ đăng ký lên.
"Còn bút nữa." Giang Thành vươn cổ dặn dò: "Đừng quên bút, không có bút làm sao em có thể ký?"
"Được rồi, được rồi."
Nhưng khoảnh khắc Vương Văn Lễ cầm bút lên, Giang Thành và mấy người tên mập chợt cau mày, Văn Lương Sơn thì môi trắng bệch.
Sổ đăng kí và bút được đặt ở một đầu của một chiếc bàn dài, còn ở đầu kia của bàn là một vật gì đó được phủ một tấm vải.
Nhìn hình dáng của tấm vải thì có thể thấy vật bên dưới cao khoảng chục centimet và là một hình trụ khá lớn.
Bởi vì tấm vải đậy bên trên rất phù hợp với khung cảnh của căn phòng nên ban đầu đều không ai để ý đến điều đó.
Nhưng bây giờ tấm vải bên trên đã rơi ra, mọi người mới thấy thứ được che đậy bên dưới thực chất là một lọ đựng tiêu bản lớn.
Thứ đựng trong lọ là một cái đầu người.
Đầu của Sư Hiểu Nhã!
Khác với tất cả những cái đầu người đã thấy trước đó, đầu của Sư Hiểu Nhã nhe răng nhe lợi, đôi mắt trừng lớn, hai con mắt đỏ đến mức trông như sắp chảy máu.
Cái đầu trôi nổi trong lọ thủy tinh, mái tóc đen dài bồng bềnh như đám cây thủy sinh lộn xộn.
Nhưng cảnh tượng rùng rợn này tựa hồ chỉ có mấy người Giang Thành có thể nhìn thấy, hai vị giáo sư và những sinh viên khác đều là những biểu cảm như cũ.
Sau khi nhận lấy sổ đăng ký, xác nhận không có sai sót, Giang Thành nhanh chóng ký tên mình lên trên.
Sau đó ngay lập tức quay người bước ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Được rồi, chuyện hôm nay kết thúc ở đây, em là một người giữ lời, chuyện hai thầy vi phạm quy tắc em sẽ không ra ngoài nói bậy đâu."
Ba người Hòe Dật, tên mập và Văn Lương Sơn đặc biệt sáng suốt chậm rãi lùi lại, sau đó đi theo Giang Thành ra ngoài.
5 mét.
4 mát.
3 mát.....
Cánh cửa càng lúc càng gần, trái tim mọi người như thắt lại. Bắt đầu từ lúc nãy, phía sau đã không còn một âm thanh nào phát ra, hai giáo sư và các sinh viên đều không có ý định ngăn cản.
2 mét.
1 mét.
Ngay khi Giang Thành đi đầu tiên đã nhấc chân, chuẩn bị bước qua ngưỡng cửa, phía sau chợt vang lên một âm thanh ma sát chói tai, giống như đầu dao cào vào kính.
Văn Lương Sơn theo bản năng nhìn lại, giây tiếp theo, hai mắt anh ta suýt nữa rơi ra ngoài.
Chỉ thấy khung cảnh phía sau đã hoàn toàn khác với trước đó, hai vị giáo sư lúc này đã tháo khẩu trang ra, quần áo trên người mở toang, để lộ làn da đen và trơn bên dưới, từ khoảng cách xa như vậy, mà vẫn có thể ngửi thấy mùi hôi tỏa ra từ cơ thể của bọn họ.
Còn có những sinh viên kia nữa, lúc này cũng hoàn toàn biến đổi thành một bộ dạng khác, khuôn mặt sau khi tháo khẩu trang ra của bọn họ... trống rỗng.
Miệng, mũi, cằm v. v. đều biến mất, như thể bị thứ gì đó đào mất.
Bộ quần áo hắn đang mặc trên người cũng đã thay đổi, không còn là áo khoác blouse trắng nữa mà có kết cấu tương tự như chất liệu nhựa, lúc này bộ quần áo từ giữa mở ra, để lộ một vết thương hình chữ Y kéo dài từ cổ đến bụng. Trong dạ dày không có gì cả, kể cả nội tạng và ruột, đều đã bị cắt bỏ.
Quần áo của họ cũng được đánh dấu bằng những con số bằng bút dạ màu đen.
Bắt đầu từ ngoài cùng bên trái, 1,2, 3,4... cho đến 13.
Một cảm giác choáng váng kỳ quái ập đến, Văn Lương Sơn đầu óc càng ngày càng nặng nề, nhưng anh ta cũng nhận ra những sinh viên này rất có thể đều là những thi thể bị giải phẫu.
Chỉ một giây trước khi Văn Lương Sơn mất đi ý thức, một bàn tay từ phía sau vươn ra, túm lấy cổ áo anh ta, kéo ra ngoài: "Còn nhìn cái khỉ gì nữa, chạy thôi!"
Giang Thành dùng một tay kéo Văn Lương Sơn ra khỏi phòng giải phẫu, kỳ lạ thay, Văn Lương Sơn vừa rời khỏi cửa phòng giải phẫu liền khôi phục lại ý thức.
Vừa kéo Văn Lương Sơn đi, Giang Thành nhân cơ hội nhìn vào trong, hai vị giáo sư đứng ở giữa, dùng ánh mắt ác ý nhìn bọn họ. nghiêm, giống như một nhà thờ thời trung cổ đang tổ chức một buổi lễ thần bí nào đó.
Điều đáng sợ hơn nữa là hai giáo sư đang cầm trên tay những chiếc lọ đựng tiêu bản có chứa đầu người.
Lúc này lọ đựng tiêu bản đã đầy vết nứt nhỏ, phảng phất có thể nổ tung bất cứ lúc nào, xuyên qua vết nứt nhỏ, Giang Thành nhìn thấy một cảnh tượng kinh người.
Đầu người bên trong... đã thay đổi.
Không, không đúng, vẫn là đầu của Sư Hiểu Nhã, nhưng ngoài khuôn mặt của Sư Hiểu Nhã ra, còn có một khuôn mặt khác ẩn sau mái tóc dài dày của cô ta.
Đó là khuôn mặt của... một bà lão.
Khuôn mặt bà lão nhìn chằm chằm bọn họ, điều khiển đầu người điên cuồng đập vào hộp thủy tỉnh, như muốn lao ra cắn chết bọn họ.
Bà lão mặt quỷ!
Giang Thành quay người bỏ chạy, lấy điện thoại di động ra xem xét, chỉ còn chưa đầy 5 giây nữa là đến thời hạn.
Khi đồng hồ đếm về 0, một âm thanh "bang" phát ra từ phía sau.
Giang Thành hiểu, là bà lão mặt quỷ, đã ra ngoài rồi.
Mấy người chạy đến cầu thang, gần như là một phát nhảy xuống mấy bậc, ở hành lang phía sau có thứ gì đó đang đuổi theo, tốc độ rất nhanh, âm thanh cũng rất lớn.
Tóm lại là không giống như chỉ có một cái đầu người.
"Bác ... bác sĩ." Tên mập thở hổn hển: "Trong số những sinh viên đó có một người rất đặc biệt, là một nữ sinh, cô ấy không hề thay đổi, tôi nghỉ ngờ cô ấy chính là Tiểu Đình, cô ấy vẫn luôn ẩn náu trong số những sinh viên đó, cho nên mới không chết."
Giang Thành ngược lại không chú ý đến, vừa nãy chỉ nhìn chằm chằm mặt quỷ: "Anh chắc chắn?"