Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 699 - Chương 699: Quái Vật

Chương 699: Quái vật Chương 699: Quái vậtChương 699: Quái vật

Tên mập còn chưa kịp lên tiếng, Văn Lương Sơn vẻ mặt bi thương, bắp chân run rẩy: "Anh Giang, dù là ai chúng ta cũng đừng quay lại nữa, giữ mạng... giữ mạng quan trọng!"

Nếu như vừa rồi không phải là Giang Thành kéo anh ta đi, anh ta biết mình chắc chắn là đã đi chân lạnh toát rồi, cho nên anh ta cũng không muốn nhìn thấy Giang Thành mạo hiểm.

Hòe Dật chạy đến ở phía xa bên phải của đám người, lúc này cũng đang thở dốc nói: "Nói không chừng là ảo giác, trong phòng giải phẫu đó có điều gì đó rất kỳ quái, cảnh tượng mà chúng ta nhìn thấy trước đó, chắc hẳn là đã xảy ra cách đây rất nhiều năm trước, vừa rồi chẳng qua chỉ là một màn tái diễn lại mà thôi."

Thái độ của hai người này đã rất rõ ràng, không cần thiết phải mạo hiểm vì một kết quả có khả năng tồn tại, nhất là khi kết quả này còn chỉ là do một mình anh ta phát hiện ra, nên khả năng rất thấp.

Nếu đổi lại là bác sĩ nói ra, e rằng mọi người đều sẽ tin.

Nghe thấy Hòe Dật và Văn Lượng Sơn đều nói như vậy, tên mập hơi hé miệng lại khép lại, anh ta cũng rơi vào trạng thái tự nghi hoặc mình.

Nếu như thực sự tồn tại một nữ sinh đặc biệt như vậy, tại sao chỉ có mình anh ta nhìn thấy?

Đám người Hòe Dật thì không nói tới rồi, ngay cả bác sĩ cũng không để ý tới sao.

Nhưng anh ta không ngờ tới chính là Giang Thành không hề suy nghĩ, lập tức quay đầu hỏi: "Anh mập, anh chắc chắn chứ?"

"Tôi..." Tên mập dừng một chút, sau đó giải thích: "Bác sĩ, tôi biết nói như vậy rất kỳ quái, nhưng thật sự là như thế, tôi cũng không biết phải giải thích thế nào, nói tóm lại là không phải tôi phát hiện ra cô ấy, là cô ấy phát hiện ra tôi mới đúng."

"Tôi chỉ cảm thấy có người đang nhìn mình, hơn nữa ánh mắt đó... ánh mắt đó rất đặc biệt. Tôi cũng không thể nói rõ nó có gì đặc biệt. Tôi là phát hiện ra ánh mắt đó nên mới quay đầu lại, và sau đó thì nhìn thấy cô ấy."

"Cô ấy đứng giữa các sinh viên, nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi có thể cảm nhận được cô ấy dường như có điều gì đó muốn nói với tôi. Cô ấy... cô ấy... cô ấy đang cầu cứu tôi, cô ấy giống như biết chỉ có tôi mới nhìn thấy cô ấy vậy!" Tên mập ngập ngừng vài lần liên tiếp, càng nói giọng càng nhỏ hơn, như thể ngay cả bản thân mình cũng thấy điều đó thật khó tin. "Tôi biết nói điều này có thể anh không thích nghe, nhưng nếu tôi là nữ sinh kia, cho dù có cầu cứu, tôi cũng sẽ tìm đến anh Giang, tôi sẽ không tìm anh đâu, thật đấy!" Văn Lương Sơn không có ác ý đối với tên mập, anh ta chỉ đang nói sự thực, không muốn nhìn thấy Giang Thành quay về, chết một cách vô ích.

Hòe Dật ngữ điệu có phần uyển chuyển hơn, nhưng ý nghĩa chung thì giống nhau, hơn nữa nghỉ ngờ của anh ta cũng có cơ sở, đây là một chiêu bị quỷ dùng để dụ bọn họ về tự tìm đường chết.

Lúc này, mấy người đã chạy qua hành lang, đến tầng ba, sau đó đi xuống, gần như đã sắp chạy tới cửa chính.

Nghe Văn Lương Sơn và Hòe Dật nói xong, trong lòng tên mập cũng cảm thấy khó chịu, không phải vì nghỉ ngờ mà là vì bị quỷ lừa gạt, suýt nữa đã dẫn bác sĩ quay về tự tìm đường chết.

Văn Lương Sơn còn muốn bổ sung thêm mấy câu, nhưng còn chưa kịp mở miệng...

"Tôi không có hỏi các anh!" Giang Thành chỉ nói một câu đã khiến anh ta ngậm miệng, sau đó nhìn về phía tên mập, giọng điệu trở nên mềm mỏng hơn rất nhiều: "Anh mập, anh không cần quá lo lắng, anh cứ nói cho tôi biết cảm giác trong lòng anh thấy thế nào đi."

Một lúc sau, tên mập nghiến răng nghiến lợi nói: "Bác sĩ, tôi khẳng định là mình không nhìn nhầm, trong đó có một nữ sinh rất đặc biệt!"

"Các anh giúp tôi dụ quỷ đi, tôi sẽ tự mình quay lại tìm cô ấy!" Tên mập nói đến đây, vẻ mặt dường như đã thay đổi thành một người khác, anh ta nắm chặt tay, trên cổ mơ hồ nổi lên những đường gân xanh.

Sự trái ngược hoàn toàn về khí chất không khỏi khiến Hòe Dật phải ghé mắt kinh sợ.

Anh ta chợt nhận ra, mặc dù tên mập này thường ngày biểu hiện rất tầm thường, nhưng về bản chất cũng giống như Giang Thành, đều là thành viên cốt cán trong Đỏ Thẫm.

Họ là một nhóm quái vật khát máu trong lời đồn.

"Anh mập." Hòe Dật lập tức thay đổi thái độ, trở nên khách khí hơn nhiều: "Anh đừng vội kích động, chúng ta..."

Đột nhiên, có một bàn tay tóm lấy cánh tay anh ta, cơ thể Hòe Dật hơi lắc lư một chút, quay người phát hiện ra là Giang Thành.

"Dẫn bọn họ đi, trên đường không cần để tâm đến bất kì ai." Giang Thành nói rất nhanh: "Hãy lanh trí lên chút, tìm đến cửa trực tiếp rời đi, mặc dù thời gian đã đến, nhưng tôi nghĩ 12 giờ 44 phút chỉ là thời gian bà lão rời khỏi tòa nhà trung tâm, thì sẽ không sao."

"Thế còn anh thì sao?" Hòe Dật kinh hãi hỏi.

"Tôi quay lại tìm Tiểu Đình." Giang Thành buông cánh tay anh ta ra, nói: "Tôi tin vào cảm giác của anh ấy, Tiểu Đình đó vẫn còn sống, đang chờ chúng ta ở ngay trong phòng giải phẫu."

Nói xong, Giang Thành một mình lao vào bóng tối ở góc hành lang.

Tên mập nhìn thấy vậy không nói hai lời cũng lao tới, Văn Lương Sơn nhìn thấy vậy cũng muốn đi theo, nhưng Hòe Dật đã giữ lại nói: "Bọn họ đi tìm người, anh đi làm cái quái gì!"

Văn Lương Sơn nhăn nhó nói: "Tôi cảm thấy anh Giang tương đối đáng tin cậy, ôm đùi anh ấy có khả năng sống sót cao hơn chút thôi!"

"Anh không đi sao?" Văn Lương Sơn nhìn Hòe Dật.

Tiếng bước chân đuổi theo sau bọn họ càng lúc càng gần, tuy tốc độ không nhanh lắm nhưng mỗi lần tiếng bước chân chạm đất, dường như cả tòa nhà sẽ rung chuyển theo.

Có vẻ như thứ đang đuổi theo bọn họ rất lớn.

Vô cùng lớn.

Hòe Dật cũng không hiểu nó có thể là cái gì.

"Chúng ta đi cũng vô ích, nếu như anh ấy..." Hòe Dật đang định nói, nếu như anh ấy không giải quyết được, thì chúng ta đi cũng vô ích, nhưng trong đầu bỗng nhiên lại hiện lên khuôn mặt của tên mập, vì thế lập tức thay đổi lời nói: "Nếu như bọn họ không giải quyết được, thì chúng ta đi cũng vô ích."

"Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào? Từ cửa chính rời khỏi nơi này?" Văn Lương Sơn hỏi, tuy rằng anh ta sợ chết, nhưng cũng lo lắng cho hai người Giang Thành và tên mập thiêu thân lao vào lửa, một đi không trở lại.

Nếu như có thể, anh ta cũng muốn làm điều gì đó.

Tiếng bước chân nặng nề phía sau càng ngày càng gần, giống như một người vừa mới tập đi, dần dần làm quen với cơ thể mình, tốc độ cũng dần dần nhanh hơn.

"Chúng ta hãy giúp họ giữ chân thứ này lại." Hòe Dật cũng hạ quyết tâm.

Văn Lương Sơn cũng nghiến răng nghiến lợi nói: "Được."

Nhưng có lẽ bọn họ cũng không ngờ rằng lòng dũng cảm của con naười đến nhanh. và đi còn nhanh hơn. naøav khi bon ha nhìn thấv dáng vẻ thực sự của cái tên đang đuổi theo phía sau, tất cả dũng khí đều tiêu tan thành mây khói.

Hai người quay đầu bỏ chạy, không phải chạy vòng tròn mà chạy thẳng xuống tầng dưới, nơi có cửa chính.

Tốc độ nhanh đến mức gần như rút ra dư ảnh, nhìn từ xa, giống như có người chạy phía trước, linh hồn đuổi theo phía sau.

"Mẹ kiếp!" Văn Lương Sơn nhảy xuống cầu thang: "Đây là cái quái gì vậy?"

"Không biết!"

Bọn họ cũng không dám nhìn kỹ, thứ kia chỉ cần liếc nhìn một cái là đủ rồi.

Đưuổi theo phía sau bọn họ, không nỡ buông bỏ là một con quái vật được tạo thành hoàn toàn bằng tứ chỉ, cao tới 3 mét, thậm chí là 4 mét.

Nó được bao phủ dày đặc bởi các chỉ bị cắt đứt, với vô số bàn tay và bàn chân nhợt nhạt vẫy vẫy như một con nhện khổng lồ, mà ở giữa trong vô số bàn tay và bàn chân đó là đầu của Sư Hiểu Nhã.

Nhưng vào lúc này, đầu của Sư Hiểu Nhã đã quay ngoắt 180 độ, lộ ra khuôn mặt ẩn sau mái tóc.

Đó là khuôn mặt của một bà lão.

Bên trên đầy những nếp nhăn màu đỏ tươi, theo chuyển động, những nếp nhăn đó từ từ mở ra, lộ ra phần thịt đẫm máu bên trong, nó đóng mở như thể mang đang thở.

Trong những khoảng trống giữa các chỉ cụt, vẫn có thể nhìn thấy chiếc áo khoác blouse trắng nhuốm đầy máu và rách nát.
Bình Luận (0)
Comment