Chương 700: Tìm thấy rồi
Chương 700: Tìm thấy rồiChương 700: Tìm thấy rồi
Trong lúc nhất thời hoảng hốt, Hòe Dật nhớ lại dòng chữ bọn họ nhìn thấy trên bức tường dẫn lên cầu thang tầng bốn cách đó không lâu.
"Thực ra, khi mấy người nhìn thấy dòng chữ này, đã là người chết rồi."
"Tất cả hãy ở lại đi..."
"Vĩnh viễn... vĩnh viễn ở bên tôi."
Có một số chữ được viết ở độ cao hơn 2 mét so với mặt đất, hiển nhiên người bình thường không thể viết lên trên được, chỉ có thể là thứ đang đuổi theo phía sau bọn họ.
Đặc biệt là câu "hãy ở lại, vĩnh viễn ở bên nó" khiến Hòe Dật cảm thấy lạnh sống lưng.
Đánh giá từ những chỉ cụt phía sau, nếu như bị bắt được, thì sẽ phải hòa vào cùng với đám xác chết này.
Là một phần của nó, suốt đời.
Cuối cùng cũng chạy trốn được đến tầng một, cửa chính cách đó không xa, lúc này đang mở thông ra ngoài, bên ngoài xám xịt như bị sương mù bao phủ.
Một cánh cửa dường như ngăn cách hai thế giới.
Thể lực của Hòe Dật và Văn Lượng Sơn đã đạt đến cực hạn, hiện tại hoàn toàn dựa vào niềm tin vào sự sống còn để chống đỡ, tiếng xào xạc phía sau càng lúc càng nhanh, giống như chiếc kèn phát lệnh đoạt mạng.
Ngay khi bọn họ đã ngửi thấy mùi đặc trưng của xác chết, cuối cùng, cũng lao ra khỏi cửa.
Hòe Dật thì không sao, còn Văn Lương Sơn thể lực bị vắt kiệt trực tiếp ngã nhoài ra đất.
Quay người lại, Hòe Dật nuốt ngụm nước miếng mang theo cả máu trong cổ họng, bả vai vẫn còn run rẩy, vừa xong thật sự anh ta đã cho rằng mình sẽ chết rồi.
Bây giờ ngoảnh đầu nhìn lại cửa, giống như khi nhìn từ bên trong tòa nhà ra, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, sương mù xám xịt đã che khuất tầm nhìn của anh ta.
Nhưng anh ta biết rõ rằng, ở vị trí chỉ cách anh ta vài mét, đằng sau cánh cửa này có một con quái vật rất đáng sợ.
Bây giờ bọn họ đã ra ngoài rồi, đã đến lúc con quái vật được tạo thành từ vô số chi aãv này đi tìm nhám Giana Thành. "Mọi người... mọi người sao thế?" Ngay lúc Hòe Dật sắc mặt trầm xuống, lo lắng cho Giang Thành và tên mập thì giọng nói nghỉ hoặc của Văn Lương Sơn đột nhiên truyền đến từ phía sau lưng.
Hòe Dật quay đầu lại, liền nhìn thấy mấy bóng người từ sau gốc cây cách đó không xa đi ra, đi về phía bọn họ.
"Là mọi người!" Hòe Dật khóe lông mày giật giật.
"Đừng căng thẳng như vậy có được không? Thư giãn một chút đi." Vương Kỳ vẫn là vẻ mặt kỳ quái đó: "Anh nhìn xem, chẳng phải chúng ta đều không sao à?"
Cao Ngôn và Thẩm Mộng Vân cũng ở đây, chỉ có Sư Hiểu Nhã là không.
"Làm sao mọi người thoát ra được?"
"Cũng giống như hai anh, cửa mở ra, chúng ta tất nhiên sẽ ra ngoài thôi." Vương Kỳ thản nhiên trả lời, nói xong nhìn về phía cửa, thở dài: "Sao vẫn còn có người chưa ra, đúng là lành ít dữ nhiều rồi."
Sau khi quái vật xuất hiện, Hòe Dật chạy một mạch xuống phía dưới gần như không ngừng nghỉ, cho dù là như vậy, cũng không chạm trán với Vương Kỳ và những người khác.
Trong phòng giải phẫu trên tầng năm cũng không có bóng dáng của những người này.
Một lúc sau Hòe Dật mới hiểu ra, sợ là sau khi Sư Hiểu Nhã chết, mấy người Vương Kỳ biết tầng năm sẽ chỉ nguy hiểm hơn nên hoàn toàn không dám lên đó.
Những người này lặng lẽ nấp đi, chờ đồng đội của mình đi khai thác mỏ.
Mà sau khi cấm chế ở cửa chính được dỡ bỏ, liền ngay lập tức bỏ chạy, cho nên mới nhanh hơn bọn họ.
Nghĩ đến đây, cơn tức giận trong lòng Hòe Dật chợt sôi lên, chỉ vào mũi Vương Kỳ mắng: "Lũ khốn nạn các người, không muốn mạo hiểm, trốn đi há mồm chờ sung rụng."
Vương Kỳ vẫn giữ nguyên vẻ mặt đó, như thể không hề quan tâm người khác nghĩ gì về mình.
Ngược lại là Cao Ngôn lại không vui, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Anh bạn trẻ, đừng nói khó nghe như vậy."
"Tôi đây có lời còn khó nghe hơn nữa, anh có muốn nghe không?" Hòe Dật dường như không cho lão già này chút thể diện nào, khiến người ta "Đừng tranh cãi nữa." Thẩm Mộng Vân đứng lên nói: "Anh Hòe, sự tình không như anh nghĩ đâu, chúng tôi gặp phải một tình huống rất phức tạp."
Vừa nói, cô ta vừa xắn tay áo lên, trên làn da trắng nõn xuất hiện những vết thương máu me, như bị vô số bàn tay cào xước: "Tôi cũng không biết phải giải thích thế nào với anh, nhưng xin hãy tin rằng không phải là chúng tôi không làm gì cả."
"Chúng tôi bị mắc kẹt ở một nơi rất kỳ quái. Các bức tường được bao phủ bởi các mạch máu và bên trên còn có gân xanh."
"Đáng sợ hơn nữa là những mạch máu và gân đó vẫn đang động đậy!"
Thẩm Mộng Vân đột nhiên hạ giọng, quay đầu nhìn về phía tòa nhà khoa Y, trong con ngươi tràn đầy sợ hãi: "Anh có thể tưởng tượng được ra không, không phải là bên trong tòa nhà này xảy ra sự kiện linh dị, mà là bản thân tòa nhà này... chính là sự kiện linh dị!"
"Nó có sự sống!"
"Sư Hiểu Nhã chính là đã bị nó ăn thịt!"...
Mặc dù bản thân Hòe Dật và Văn Lượng Sơn không rõ, nhưng quái vật ghép lại từ các chỉ gãy đi đuổi theo bọn họ, cũng đã tranh thủ được rất nhiều thời gian cho Giang Thành và tên mập.
Tận dụng thời gian này, bọn họ nhanh chóng quay trở lại tầng 5.
Cửa phòng giải phẫu đang khép hờ, bên trong yên tĩnh, Giang Thành đưa tay muốn đẩy cửa, nhưng tên mập đã đi trước một bước.
Sau khi cửa mở, khung cảnh bên trong rất hỗn loạn, bàn ghế ngổn ngang, thậm chí cả chiếc bàn giải phẫu nặng trịch cũng bị lật úp xuống đất.
Trên mặt đất là một số đồ vật lộn xộn nẵn rải rác, còn có cả kính thủy tỉnh vỡ, căn phòng tràn ngập một mùi khó chịu.
Nhưng sự chú ý của họ không phải ở đây mà là một góc khuất.
Ở đó có một nữ sinh đang nằm ngửa, ăn mặc như một sinh viên y khoa tiêu chuẩn, mặc một chiếc áo khoác blouse trắng bình thường, chân đi một đôi giày casual màu be.
Toàn thân trên dưới không có bất kì vết thương nào, hai mắt nhắm nghiền, hai tay chắp lại đặt ở bụng dưới, giống như đang ngủ.
"Bác sĩ." Tên mập kích động đến giọng nói cũng biến đổi: "Là cô ấy! Nữ sinh mà tôi nhìn thấy chính là cô ấy!"
Hiện tại xem ra cô gái này chính là Tiểu Đình mất tích.
Tên mập đã nói đúng. không được tốt lắm, nhất là sau khi dùng tay kiểm tra hơi thở của nữ sinh.
"Chúng ta đến muộn rồi." Giang Thành thở dài: "Cô ấy đã chết rồi."
"Chết rồi?" Tên mập như không tin kết quả này, cẩn thận dùng tay nâng cánh tay của cô gái lên.
Cánh tay rất mềm mại, không hề cứng ngắc như thi thể, nhất là xuyên qua lớp quần áo, tên mập có thể cảm nhận được hơi ấm còn sót lại trên cơ thể của nữ sinh.
"Nơi này nhiệt độ rất thấp, người là vừa mới chết." Giang Thành ngẩng đầu nhìn chung quanh: "Anh đã nói đúng, lúc chúng ta rời đi thì cô ấy vẫn còn sống."
"Có thể nhìn ra là chết như thế nào không?" Tên mập tìm kiếm rất lâu, nhưng không tìm thấy trên người Tiểu Đình có bất kỳ vết thương nào.
Quan trọng hơn, khuôn mặt của cô ấy cũng rất bình yên, tạo cảm giác như đang ngủ và có một giấc mơ đẹp.
Giang Thành đem tay Tiểu Đình đặt về vị trí ban đầu, lắc đầu nói: "Không nhìn ra, giống như là chết một cách tự nhiên."
Nhưng ngay cả tên mập cũng biết rằng điều này là tuyệt đối không thể.
Nhưng bà lão mặt quỷ đã chạy ra đuổi theo bọn họ, phải không có thời gian giết người mới đúng, hơn nữa nhìn dáng vẻ bình thản của Tiểu Đình, cũng không có vẻ gì là bị giết bởi thứ đó.
Lo lắng bà lão mặt quỷ sẽ quay lại, Giang Thành bảo tên mập ôm thi thể lên, hai người nhanh chóng sơ tán.
Khi rời đi, để mọi thứ trông tự nhiên hơn, Giang Thành còn tiện đóng cửa lại, nhưng ngay khi hắn đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, ánh mắt chợt khựng lại.
Tay nắm cửa rất lạnh, là loại lạnh đến thấu xương, trên đó còn có vết nước ươn ướt.