Chương 701: Cạm bẫy
Chương 701: Cạm bẫyChương 701: Cạm bẫy
"Sao vậy bác sĩ?" Tên mập theo bản năng trở nên cảnh giác.
Giang Thành nhìn chằm chằm tay nắm cửa mấy giây, sau đó mới quay đi, dùng giọng bình tĩnh nói: "Không sao, đi thôi."
Không ai dám chắc chắn thi thể có phát sinh dị biến gì hay không, tên mập không dám quay lưng lại với thi thể, chỉ đành ôm lấy rồi đi.
Điều này đã hạn chế rất nhiều sự di chuyển của bọn họ.
Mấy lần liền bọn họ đã nghe thấy tiếng "xào xạc", nhưng đều tránh được, dọc đường đi không gặp nguy hiểm gì, cho đến khi cuối cùng cũng đến được cửa tầng một.
Lúc này cửa đang mở, xung quanh yên tĩnh như tờ.
Đúng như Hòe Dật nhìn thấy lúc đó, ngoài cửa dường như có một tầng sương mù màu xám như chì, trong cửa ngoài cửa, giống như hai thế giới.
"Bác sĩ." Tên mập trốn vào trong góc, thò nửa khuôn mặt ra nhìn về phía cửa, nhỏ giọng nói: "Sẽ không có phục kích gì chứ, tôi thấy trong phim đều diễn kiểu như vậy, cuối phim, nhân vật chính tưởng mình chắc chắn sẽ thắng, kết quả là nhân vật phản diện đột nhiên đứng dậy, sau đó trải qua một trận giao tranh ác liệt, nhân vật phụ quan trọng cũng chết bên cạnh nhân vật chính, còn khá là sến sẩm."
Nghe tên mập nói như vậy, Giang Thành quay đầu lại, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh ta.
Tên mập bị Giang Thành nhìn đến căng thẳng, nuốt nước bọt hỏi: "Bác sĩ, anh nhìn tôi làm gì?"
"Không có gì." Giang Thành nói: "Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, nếu sau này trải nghiệm của chúng ta có thể chuyển thể thành tiểu thuyết, nhân vật chính nhất định sẽ là tôi."
Suy nghĩ vài giây, sắc mặt tên mập đột nhiên trở nên khó coi, tựa như đã đoán ra được mình chính là nhân vật phụ bị nhân vật chính tế thiên ở cuối phim.
Nhìn một hồi lâu, trên đầu dường như có âm thanh kì lạ truyền đến, hình như là ở tầng 3, hoặc đâu đó xa hơn ở tầng 2.
Tên mập có cảm giác như đang tìm bọn họ, anh ta có chút khẩn trương: "Bác sĩ, chúng ta còn chưa đi sao, nghe có vẻ như thứ đó sắp đến rồi?" Giang Thành nghiêng người, đôi mắt đen trắng trong bóng tối nhìn chằm chằm vào cửa ra vào, lộ ra vẻ kỳ quái: "Vừa rồi lúc đi vào, cửa trông như thế nào?"
Nghe Giang Thành hỏi, tên mập do dự một lát: "Bác sĩ, tôi không hiểu ý của anh."
"Ý tôi là, lúc chúng ta đi vào đã mở cửa chính như thế nào?"
Tên mập chớp chớp mắt, đáp: "Là Sư Hiểu Nhã kéo ra."
"Là từ bên ngoài kéo ra." Giang Thành khẳng định nói, sau đó hướng về phía cửa nâng cằm,"Vậy anh nhìn xem hiện tại cửa mở như thế nào?"
Dịch chuyển tầm mắt, tên mập lại nhìn về phía cửa, sau đó như chợt nhận ra vấn đề, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Cánh cửa quả thực đang mở, nhưng nó không mở ra ngoài mà mở vào trong.
"Vừa rồi tôi còn tưởng rằng bà lão mặt quỷ ngay từ đầu đã đuổi theo chúng ta rất chặt, nhưng hiện tại xem ra, lại không nhanh không vội, chỉ thỉnh thoảng phát ra một ít động tĩnh, tại sao?"
"Hù dọa chúng ta, chờ chúng ta rơi vào bẫy." Tên mập hít sâu một hơi nói: "Cánh cửa này là giả, nó đang đợi chúng ta tự chui đầu vào rọ."
"Ừ." Giang Thành chậm rãi lùi vào bóng tối phía sau: "Chúng ta quay lại thôi."
Giang Thành mang theo tên mập, rên mập ôm theo thi thể của Tiểu Đình, hai người kẻ trước người sau, quay trở lại tầng ba.
Giang Thành tính toán thời gian, đặt đồng hồ báo thức trên điện thoại di động, sau đó đặt điện thoại di động ở một góc, rồi hai người đổi phương hướng, lặng lẽ đi về tầng một.
Trốn trong một căn phòng trống cách cửa khoảng 20 mét, Giang Thành mở một mắt nhìn chằm chằm vào cửa.
Tên mập ôm lấy thi thể Tiểu Đình, yên lặng chờ đợi, bầu không khí có chút căng thẳng.
Khi một tiếng hét vang lên từ đâu đó trên đỉnh đầu, một lúc sau, cánh cửa thực sự đã chuyển động, không chỉ cánh cửa chuyển động mà toàn bộ bức tường nơi có cánh cửa cũng bắt đầu vặn vẹo.
Từ trần nhà tối đen, một con quái vật đáng sợ được tạo thành từ những chỉ gãy rơi xuống, cơ thể nó phủ đầy những sợi tơ dính như tơ nhện.
Ngay sau đó, con quái vật nhanh chóng bò về phía nơi phát ra tiếng hét. Khoảng 10 giây sau khi quái vật biến mất, Giang Thành lập tức dẫn theo tên mập chạy về phía cửa, sau khi quái vật rời đi, cánh cửa thật sự mới lộ ra.
Giang Thành đoán đúng, cửa thật nằm ngay sau cửa giả.
Ngay khoảnh khắc bọn họ lao ra khỏi cửa, một tiếng gầm vang lên trên đỉnh đầu, cách đó hai tầng, người ta có thể cảm nhận được sự tức giận của con quái vật sau khi nhận ra rằng nó đã bị lừa.
Tuy nhiên, tất cả đã kết thúc.
Giang Thành vừa hít một hơi, đang suy nghĩ tiếp theo nên làm gì, giọng nói của tên mập đột nhiên vang lên, tràn đầy nghỉ hoặc, nhưng nhiều hơn là sợ hãi: "Chuyện gì thế này?"
Quay người lại thì phát hiện tên mập cúi đầu nhìn thẳng vào hai cánh tay của mình, hai cánh tay vẫn đang trong tư thế ôm, nhưng lúc này hai cánh tay đã trống rỗng.
Thi thể của Tiểu Đình đã biến mất.
"Bác sĩ, vừa rồi thi thể còn ở đó, nhưng vừa ra khỏi nhà liền biến mất!" Tên mập nhìn Giang Thành, vội vàng giải thích.
"Yên tâm đi, nếu thi thể đã không còn, có nghĩa nữ sinh này không phải là người chúng ta đang tìm, nếu không thì nhiệm vụ cũng không cần tiếp tục nữa." Vương Kỳ đi tới nói.
Ngoại trừ Sư Hiểu Nhã đã nhìn thấy thi thể, những người khác đều có mặt.
Hòe Dật và Văn Lượng Sơn nhìn thấy hai người Giang Thành không Sao, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống.
Ánh mắt Giang Thành quét qua khuôn mặt của Vương Kỳ, theo sau là Cao Ngôn và Thẩm Mộng Vân, trên mặt Thẩm Mộng Vân hiện lên vẻ không tự nhiên, sau đó giải thích: "Anh Giang, chúng tôi cũng gặp phải một số chuyện không thể giải thích được, nên bị mắc kẹt."
Nhưng tính tình Giang Thành lại tốt đến hiếm thấy, gật đầu nói: "Tôi biết, vất vả rồi."
Điều này thực sự khiến Thẩm Mộng Vân có chút sượng mặt.
Sau khi trở về ký túc xá, tên mập và Hòe Dật nói về những gì đã xảy ra sau khi họ chia tay, nhấn mạnh rằng anh ta không hề nhìn nhầm, là thực sự có một nữ sinh rất đặc biệt, chính là Tiểu Đình.
Sau đó lại thở dài nói rằng thật đáng tiếc khi họ quay lại thì người đó đã chết, thi thể vẫn còn nóng. trước đó, bà lão mặt quỷ đã lao ra đuổi theo bọn họ, vậy ai đã giết Tiểu Đình?
"Tôi không biết, trên người Tiểu Đình không có một vết thương nào, trông như là đang ngủ." Tên mập nhớ lại cảnh tượng lúc đó, cảm thấy vô cùng quỷ dị.
"Trên tay nắm cửa phòng giải phẫu có nước." Giang Thành đột nhiên nói: "Nhưng lần đầu tiên tôi mở cửa thì không hề có."
Nghe vậy Hòe Dật ngây người ra một chút, sau đó đồng tử đột nhiên co rút lại, dường như nghĩ đến điều gì, vội vàng nói: "Nước... chính là cái tên đã đi theo chúng ta từ đầu đến cuối?"
Giang Thành không đưa ra kết luận, mà tiếp tục phân tích: "Anh nói thứ đi theo chúng ta ở trong tòa nhà trung tâm khoa Y, có lẽ cũng là nó."
Nghe vậy, ngay cả tên mập cũng nhận ra sự việc này không đơn giản như vậy.
Thứ để lại vệt nước lần đầu tiên xuất hiện tối qua bên ngoài cửa ký túc xá, sau đó lại theo họ đến trung tâm hoạt động.