Chương 703: Nữ áo đỏ
Chương 703: Nữ áo đỏChương 703: Nữ áo đỏ
Cao Ngôn dường như cũng muốn đi theo vào trong khu rừng nhỏ, nghe xem rút cuộc bọn họ nói những gì, nhưng không hiểu sao Viên Tiêu Di lại rất bài xích anh ta.
Vừa thấy anh ta đi tới, liền nhìn chằm chằm, khiến Cao Ngôn sởn tóc gáy, nên chỉ đành dừng bước, nhìn Giang Thành và Viên Tiêu Di lần lượt biến mất vào trong rừng cây nhỏ.
"Tiêu Di, tối hôm qua anh đã đến tòa nhà trung tâm của khoa Y, đã làm theo phương pháp mà em nói, mọi chuyện em nghĩ đều đúng, Tiểu Đình quả thực có ở đó. Cô ấy là tồn tại thật sự, chứ không phải ảo tưởng như một số người đã nghĩ." Hắn hít một hơi dài, tự trách mình: "Đáng tiếc lúc anh tìm được, cô ấy đã không thể chống đỡ được nữa, ở đó đầy rẫy nguy hiểm, anh cũng đã cố gắng hết sức mới trốn thoát được ra ngoài."
Sau khi nghe tin Tiểu Đình xảy ra chuyện, Viên Tiêu Di không khỏi run lên, một lát sau, hốc mắt đỏ hioe: "Đều là lỗi của em, nếu không phải tại em, Tiểu Đình sẽ không... Cô ấy cũng sẽ không..."
Giang Thành lập tức đỡ lấy cô, ngắt lời nói: "Tiêu Di, em phải mạnh mẽ lên, đây không phải lỗi của em, em không cần phải tự trách mình."
Sau khi an ủi một hồi, tâm tình của Viên Tiêu Di mới bình tĩnh lại: "Đàn anh." Mắt cô đỏ hoe nhìn Giang Thành: "Hôm nay đến đây, em có một chuyện rất quan trọng muốn nói với anh. Đêm qua... đêm qua em lại nằm mơ, em mơ thấy Tiểu Lâm!"
"Không, không phải là mơ thấy, là thật. Đêm qua Tiểu Lâm đã thật sự quay về tìm e, giống như Tiểu Đình vậy!" Không biết là vì lo lắng Giang Thành sẽ phớt lờ mình hay vì sợ hãi, cơ thể Viên Tiêu Di run rẩy kịch liệt.
Quả nhiên.
Đúng như những gì Giang Thành nghĩ, Viên Tiêu Di này chính là nhân vật manh mối, chỉ cần cô vẫn còn sống, thì có thể không ngừng thu được thông tin về những nữ sinh mất tích.
Hôm qua là Tiểu Đình, hôm nay thì biến thành Tiểu Lâm.
Nếu nhớ không nhầm thì câu chuyện kinh dị mà Tiểu Lâm mất tích kể có liên quan đến sân thao trường bị bỏ hoang ở phía đông của trường.
Sắc mặt không thay đổi nhiều, Giang Thành dùng ánh mắt khích lệ nhìn Viên Tiêu Di, an ủi nói: "Tiêu Di, em dũng cảm hơn bất kì ai trong số chúng ta, anh nghĩ ngoại trừ sự tin tưởng, đây chính là một trong số những lý do vì sao Tiểu Đình, Tiểu Lâm hay những người khác tìm em để cứu bọn Cùng lúc đó, trái tim vẫn đang căng thẳng trong lòng Giang Thành cũng nhẹ nhõm đi một chút.
Nhìn vào kết quả hiện tại, Tiểu Đình không phải là người mà bọn họ đang tìm, nếu không nhiệm vụ đã trực tiếp kết thúc rồi.
Giang Thành đưa tay đặt lên vai Viên Tiêu Di, nhẹ nhàng xoa xoa: "Tiểu Lâm cũng giống như Tiểu Đình, cũng bị mắc kẹt trong câu chuyện kinh dị có phải không?"
"Đàn anh, anh nói không sai, đêm qua Tiểu Lâm trở về, đứng ở cạnh giường của em, nhưng em... Nhưng em giống như bị bóng đè vậy, hoàn toàn không cử động được."
"Em chỉ có thể mở to mắt để nhìn và nghe. Tiểu Lâm nói rằng cô ấy đang ở sân thao trường bỏ hoang ở phía đông của trường. Ở đó sương mù dày đặc, cô ấy bị lạc đường, dù đi về hướng nào cũng không thể thoát ra ngoài."
"Cô ấy đi hết vòng này đến vòng khác, mà trời thì không sáng, hơn nữa ở gần sân thao trường có có một nữ áo đỏ rất đáng sợ."
Nhắc tới nữ áo đỏ, Giang Thành có thể rõ ràng cảm giác được giọng điệu của Viên Tiêu Di đột nhiên thay đổi, toàn thân rơi vào một loại hoảng sợ không thể giải thích được, thân hình nhỏ bé cuộn tròn, ngón tay cong lại, ôm lấy đầu gối: "Nữ áo đỏ đó đáng sợ lắm, Tiểu Lâm vẫn luôn lẩn tránh ả, nhưng cô ấy khóc nói với em rằng mình sắp không thể chống đỡ được nữa rồi, nữ áo đỏ kia sắp tìm được cô ấy rồi!"
"Nếu như đêm nay không đi tìm cô ấy, cô ấy sẽ bị nữ áo đỏ bắt được, chết một cách rất thê thảm."
"Anh sẽ đi cứu cô ấy." Trên người Giang Thành toát đầy ánh sáng chính nghĩa: "Nhưng Tiêu Di này, anh cần em kể cho anh chỉ tiết câu chuyện kinh dị đã nhốt Tiểu Lâm là gì."
"Anh không muốn bỉ kịch lại tái diễn." Giang Thành mím môi, ngữ khí có chút bi thương.
Cảnh tượng này được Viên Tiêu Di để ý thấy, lòng tin của cô đối với Giang Thành càng thêm sâu hơn, suy nghĩ một lát, cô hạ giọng, hồi tưởng lại nói: "Đàn anh, sân thao trường bỏ hoang giống như tòa nhà trung tâm của khoa Y vậy, đều là một trong những địa điểm được công nhận là tà môn nhất trong trường học."
"Hơn nữa... hơn nữa các sinh viên đang truyền tai nhau rằng, lý do mà sân thao trường cũ đó bị bỏ hoang không phải vì nhà trường nói địa điểm không tốt mà là vì một vụ án đã từng xảy ra trước đó." nói, bắt đầu kể lại ngọn ngành toàn bộ câu chuyện.
"Vào khoảng mười năm trước, trường học định tổ chức một bữa tiệc tối rất hoành tráng." Viên Tiêu Di nói: "Trong đó có một tiết mục là tân sinh khiêu vũ, được giao cho một số nữ sinh năm nhất."
"Nghe nói có tổng cộng năm nữ sinh, bọn họ tình cờ lại là bạn cùng phòng trong cùng một ký túc xá."
"Trong tiết mục múa có một vai solo múa đơn rất nổi bật, giáo viên của trường đã chỉ định nữ sinh có điều kiện cá nhân tốt nhất".
"Tuy nhiên, điều này khiến các nữ sinh khác rất bất mãn, cho nên trong quá trình luyện tập cực kì không chịu phối hợp, dẫn đến tiến độ luyện tập rất chậm, tuần cuối cùng gần như kéo dài đến 10,11 giờ đêm."
"Vào đêm cuối cùng trước buổi tiệc, những mâu thuẫn tích tụ đã bùng phát."
"Những nữ sinh khác trước khi tập múa, bởi vì chán nản nên đã uống rượu, kết quả là trong lúc tranh cãi, đã nhốt nữ sinh múa chính trong phòng thiết bị cạnh sân vận động".
"Lúc đó đã gần 12 giờ đêm, bên ngoài trời còn mưa, xung quanh sân vận động không có người, phòng thiết bị lại ở phía bên kia của sân thao trường, nên lại càng hẻo lánh hơn."
"Sau khi trở về ký túc xá, mấy nữ sinh dần tỉnh rượu, cũng nhận ra mình đã làm sai, cho nên đã gọi điện cho nữ sinh múa chính, nhưng gọi liên tiếp nhiều lần mà cũng không có ai trả lời".
"Lúc này mấy nữ sinh đã bắt đầu hoảng sợ, nên vội vàng mặc quần áo rồi quay lại tìm người."
"Nhưng ngay lúc bọn họ chuẩn bị đi ra ngoài, cửa ký túc xá đột nhiên mở ra, nữ sinh múa chính đã một mình quay lại."
"Cô ấy không mang theo áo mưa, cả người ướt sũng, mái tóc dài che kín mặt, thậm chí không nhìn thấy được đôi mắt của cô."
"Con gái vốn đã rất trắng rồi, bây giờ nhìn lại càng xanh xao hơn".
"Những nữ sinh còn lại cũng không nghĩ nhiều, trong lòng vốn dĩ đã cảm thấy áy náy nên nhanh chóng lấy khăn tắm, nước nóng... hỏi cô ấy có cần uống thuốc không. Dù sao ngày mai cũng còn phải biểu diễn."
"Nhưng nữ sinh múa chính không nói một lời mà đi thằng về phía giường của mình. Ký túc xá của họ có một chiếc giường ở phía trên, một cái bàn và tủ quần áo ở phía dưới. Cô gái đó thậm chí còn không thay quần áo, leo lên giường, và chui vào trong chăn." quần áo sạch sẽ trước khi đi ngủ. Nếu như bị cảm sẽ không tốt. Nhưng thấy nữ sinh không nói một lời, bọn họ tưởng cô vẫn còn tức giận nên không chọc đến cô nữa, tắt đèn đi ngủ."
"Sáng sớm hôm sau, nữ sinh múa chính cũng không tỉnh dậy, những nữ sinh còn lại tưởng cô không khỏe nên dặn dò cô chịu khó nghỉ ngơi, sau đó mới đi học."
"Nhưng không ngờ là vừa mới học được một nửa thì có một giáo viên hoảng sợ chạy vào, kéo giáo viên đang giảng bài ra khỏi lớp".
"Một lúc sau, giáo viên vốn dĩ đang lên lớp nhanh chóng bước vào, gọi mấy nữ sinh ra ngoài, nói có chuyện cần tìm."
"Bởi vì đi vội vã, nên vị giáo viên kia còn bị vấp một cái ở cửa, suýt chút nữa đã ngã xuống đất."