Chương 714: Sờ đầu
Chương 714: Sờ đầuChương 714: Sờ đầu
Người trốn sau kệ chính là Giang Thành.
Thân ảnh màu đỏ đương nhiên là Mạnh Vũ Miên.
Sau khi nhận được bức ảnh, Hòe Dật nhanh chóng hiểu ý của Vương Kỳ, Mạnh Vũ Miên tìm người không phải căn cứ khoảng cách xa gần, mà có một lộ trình cố định.
Nếu không, không có lý do gì để nhắm mắt làm ngơ trước Giang Thành, người ở gần hơn và dễ tìm thấy hơn, mà thay vào đó lại đi tìm kiếm những người khác đang ẩn náu ở những nơi bí mật hơn.
Sân thao trường mà Giang Thành đang ở, trông tưởng chừng như trống rỗng, mới là khu vực an toàn.
Sau khi nghĩ ra điều này, cộng thêm với những gì Vương Kỳ nói, Hòe Dật đã có phán đoán của riêng mình, anh ta lập tức thông báo cho tên mập Sơ tán, đến sân thao trường tập hợp.
Xét theo tình hình hiện tại, Văn Lương Sơn e là đã lành ít dữ nhiều rồi.
Ngay vào lúc này, màn hình điện thoại di động của Giang Thành sáng lên, hắn nhận được một tin nhắn.
Là của Văn Lương Sơn gửi đến.
"Cô ta đến rồi, tôi có thể cảm nhận được cô ta ở ngay trong nhà vệ sinh, nhưng tôi không nhìn thấy cô ta, tôi rất sợ. Anh Giang, anh nói cô ta sẽ không giết tôi, là thật không?"
Thời gian chỉ còn chưa đầy 20 phút, nếu như là bình thường, cũng chỉ đủ để chợp mắt một lát, nhưng bây giờ lại là khoảng cách giữa sự sống và cái chết.
Văn Lương Sơn vẫn chưa bị tìm thấy, anh ta vẫn còn thời gian, nếu như có thể cố gắng trì hoãn kéo dài, có lẽ còn có cơ hội sống sót.
Giang Thành từng nói sẽ bảo vệ anh ta, hắn không muốn thất hứa.
"Là thật." Giang Thành vội vàng đáp lại: "Anh đừng sợ, dũng cảm lên. Vị trí hiện tại của anh đang ở đâu?"
"Tôi ở buồng cuối cùng trong nhà vệ sinh nữ." Văn Lương Sơn sau đó trả lời: "Anh Giang, ở đây lạnh quá, hơn nữa... hơn nữa càng ngày càng lạnh."
"Hãy bình tĩnh một chút, muốn sống sót hãy làm theo lời tôi nói!"
"Được, được." Dật và tên mập đều sáp tới gần, Thẩm Mộng Vân cũng đi tới xem.
Vương Kỳ vẫn là bộ dạng khó gần đó, đứng một mình ở rìa sân thao trường, nhìn chằm chằm về hướng nhà vệ sinh, trong khi Cao Ngôn lại có vẻ mặt nham hiểm, không biết đang âm mưu chuyện gì.
"Việc anh bị Mạnh Vũ Miên tìm thấy chỉ là vấn đề thời gian. Chờ khi cô ta xuất hiện trước mặt anh, tuyệt đối không được hoảng sợ, càng không được cố gắng trốn thoát, nếu không anh nhất định sẽ chết."
"Cũng nhớ kĩ là không được ngước lên nhìn mặt cô ta." Giang Thành tiếp tục gõ chữ.
"Tôi nghe thấy rồi, cô ta... cô ta đang ở ngay bên cạnh, trong nhà vệ sinh nam. Tôi nghe thấy có tiếng "cộp cộp", hình như... hình như có người đang nhảy, âm thanh rất rõ ràng!"
Còn chưa kịp đợi Giang Thành kịp gõ chữ, lại có một tin nhắn khác đến: "Cô ta đến rồi, đến nhà vệ sinh nữ rồi, cô ta đang ... cô ta đang đẩy cửa, âm thanh được phát ra từ cửa, chắc là cửa của buồng đầu tiên, anh Giang, tôi nên làm thế nào?"
Cách màn hình mà cũng có thể cảm nhận được sự sợ hãi và bất lực của Văn Lương Sơn, đây cũng chính là điều mà Giang Thành lo lắng nhất, anh ta rất có thể bị mất đi lý trí dưới tình huống sợ hãi tột độ.
Nếu điều đó xảy ra thì không ai có thể cứu được anh ta.
"Anh Giang, quỷ... quỷ đi về phía tôi rồi, cô ta không bỏ sót một buồng nào."
"Hãy nhớ kĩ những gì tôi đã nói với anh, không được bỏ chạy, càng không được từ chối trò chơi, nhưng anh có thể cố gắng trì hoãn càng nhiều thời gian càng tốt trước khi đưa ra lựa chọn." Giang Thành gõ chữ rất nhanh, bầu không khí căng thẳng, như thể người trốn trong nhà vệ sinh lúc này chính là Giang Thành vậy.
"Anh Giang, cô ta đến rồi."
Văn Lương Sơn nín thở sau khi gõ xong dòng cuối cùng.
Anh ta đã có thể nhìn thấy một đôi giày múa dính máu qua khe hở dưới cửa buồng, đang đứng ngay trước cửa buồng chỗ anh ta.
"Không được sợ hãi, cách tốt nhất để loại bỏ nỗi sợ hãi là đối mặt trực diện với nó, mình tin những gì anh Giang nói, anh ấy nói mình sẽ không chết, mình nhất định sẽ sống sót!"
Một đôi bàn tay trông có vẻ không ổn từ khe hở dưới cửa thò ra, hai bàn tay đều nắm chặt, lòng bàn tay úp xuống, mu bàn tay hướng lên trên. nhớ tới lời Giang Thành nói, anh ta không lập tức đưa ra lựa chọn mà đang câu giờ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, điện thoại được đặt trên mặt đất, độ sáng màn hình được điều chỉnh ở mức thấp nhất.
Bây giờ là đúng 1 giờ sáng.
Anh ta nghe Giang Thành nói, nhiệm vụ sẽ kết thúc vào lúc 1 giờ 13 phút sáng, nếu có thể trì hoãn đến lúc đó, anh ta đương nhiên sẽ sống sót.
Nhưng sau khi bế tắc kéo dài một phút, thậm chí còn không đến một phút, bàn tay quỷ trước mặt anh ta bắt đầu hơi run lên, trên mu bàn tay dần dần nổi gân xanh.
Điều đáng sợ hơn nữa là từ góc nhìn của Văn Lương Sơn, có thể nhìn thấy những chiếc móng sắc nhọn mọc ra từ bàn tay của quỷ, màu đỏ tươi trông như dính đầy máu.
Đột nhiên, Văn Lương Sơn bắt đầu tưởng tượng ra cảnh tượng kinh hoàng khi đôi mắt của mình sẽ bị bàn tay quỷ này móc ra.
Anh ta có thể cảm nhận được, không thể trì hoãn được nữa.
Mạnh Vũ Miên... tức giận rồi.
"Tay phải!" Văn Lương Sơn chợt lanh trí nói: "Tay phải, tay phải, tôi chọn tay phải, người đẹp, cô... đừng tức giận."
Ngay sau khi anh ta run rẩy đưa nhãn cầu thủy tinh ra, quả nhiên, tay quỷ cũng ngừng run rẩy.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Văn Lương Sơn sợ hãi đến mức nhắm chặt hai mắt lại, co ro trong góc xa nhất của căn buồng, không ngừng run rẩy.
Xung quanh yên tĩnh đến dị thường, chờ khi anh ta dũng cảm mở mắt ra, tay quỷ đã biến mất, ngay cả đôi giày múa dính máu dưới khe hở cũng không còn nữa.
Cảm giác lạnh lẽo dần dần rút đi, Văn Lương Sơn biết rằng Mạnh Vũ Miên đã đi rồi.
Còn mang theo cả nhãn cầu thủy tỉnh.
Phản ứng đầu tiên của Văn Lương Sơn sau khi đã bình tĩnh lại một chút là liên lạc ngay với Giang Thành: "Anh Giang." Anh ta nhấc điện thoại lên, nhanh chóng gõ chữ: "Mạnh Vũ Miên đi rồi, tôi chọn tay phải, nhãn cầu cũng bị cô ta lấy đi mất rồi, tiếp theo phải làm thế nào, tôi có cần đổi một nơi trốn khác không?"
Bên cạnh Giang Thành có không ít người, Thẩm Mộng Vân cũng là một trong số đó, cô chú ý đến thời gian gật gật đầu: "Cũng đại khái rồi, có thể "Sau khi xác định Mạnh Vũ Miên không ở bên cạnh anh nữa, hãy chạy nhanh nhất có thể đến sân thao trường, cô ta sẽ quay lại tìm anh đấy." Giang Thành dặn dò.
Sau khi nghe tỉn Mạnh Vũ Miên sẽ quay lại tìm mình, Văn Lương Sơn liền cảm thấy không ổn, anh ta còn cho rằng mình không sao rồi.
Nhanh chóng đút điện thoại di động vào túi, Văn Lương Sơn áp tai vào cửa buồng, bên ngoài hoàn toàn không có âm thanh gì, chắc chắn anh ta đã rời đi.
Chậm rãi đẩy cửa mở ra một khe hở, phòng tắm một màu xám xịt, liếc nhìn bốn phía không thấy có gì kỳ lạ, anh ta liền rón rén bước ra ngoài, nhanh chóng lao về phía cửa.
Nhưng sau đó, anh ta chợt dừng lại.
Trong chốc lát, anh ta nhớ lại một bộ phim kinh dị mà mình đã xem từ lâu.
Khi đó, một nhân vật phụ trong đó cũng có hoàn cảnh rất giống anh ta, cũng bị một con quỷ chặn lại trong buồng nhà vệ sinh.
Lúc đầu, nhân vật phụ nghe tiếng bước chân tưởng quỷ đã đi rồi nên ra khỏi nhà vệ sinh, nhón chân vừa ra đến cửa, mở cửa thì phát hiện quỷ đang đứng sau cửa, sau đó giết người bằng một đòn sờ đầu.
Nếu nhớ không nhầm thì cổ của nhân vật phụ đã bị bẻ cong.
Sự việc này đã để lại một ám ảnh tâm lý nặng nề cho Văn Lương Sơn khi còn nhỏ cho nên... anh ta rẽ vào một góc, quyết định trèo ra ngoài cửa sổ.
Trong nhà vệ sinh có tận mấy cửa sổ thông gió, Văn Lương Sơn lựa chọn cái xa nhất, đầu tiên kiếng chân nhìn ra bên ngoài, rồi sau đó mới trèo ra ngoài.