Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 713 - Chương 713: Lựa Chọn

Chương 713: Lựa chọn Chương 713: Lựa chọnChương 713: Lựa chọn

Đột nhiên, cơ thể hắn khựng lại, dường như có thứ gì đó đang nhìn hắn trong bóng tối phía sau.

Khi tiếng bước chân vang lên, Giang Thành quay người lại, thứ hắn nhìn thấy chính là khuôn mặt khiến người ta chán ghét của Vương Kỳ: "Anh Giang, là đang tìm cái này à?" Vương Kỳ lắc lắc chiếc hộp gỗ trong tay, chính là chiếc hộp đặt nhãn cầu thủy tỉnh.

"Anh cũng phát hiện ra rồi." Giang Thành bình tĩnh nói.

"Lúc đầu tôi chỉ thấy kì lạ, hoa văn đen tối tỉnh xảo trên chiếc hộp này là gì?" Vương Kỳ cười toe toét: "Nhưng sau này, khi tôi phát hiện ra Mạnh Vũ Miên đang di chuyển theo một đường cố định nào đó, tôi đã đoán ra được, đường vẽ trên hộp chính là lộ trình hành động của cô ta, và..."

Vương Kỳ nheo mắt, cố ý úp úp mở mở, thời gian cấp bách, nhưng anh ta dường như không quan tâm đến mạng sống của người khác.

"Vùng an toàn." Giang Thành nói.

"Đúng vậy, anh Giang, anh quả thực là một người thông minh hiếm có đấy." Vương Kỳ vỗ vỗ tay, tựa như đang cổ vũ cho Giang Thành: "Anh vẫn luôn ở trên sân thao trường, ở đó không có bất cứ thứ gì che đậy, nhưng nữ quỷ lại nhắm mắt làm ngơ với anh, tại sao vậy?"

Vương Kỳ hỏi và tự mình trả lời: "Bởi vì sân thao trường trống rỗng mới là khu vực an toàn, còn những nơi nhìn thì có vẻ dễ ẩn nấp như nhà vệ sinh, khu rừng nhỏ, toà nhà chưa hoàn thiện... mới là phạm vỉ tìm kiếm của quỷ."

Vừa nói, Vương Kỳ vừa ném hộp gỗ cho Giang Thành, sau khi bắt được, chiếu vào ánh sáng, phát hiện những họa tiết đen tối dường như trở nên sống động, dần dần ghép lại thành bản đồ sân thao trường và các tòa nhà phụ cận.

Mặc dù chỉ có một vài nét nhưng bút pháp thần thánh, cho phép mọi người nhìn thoáng qua có thể phân biệt đâu là đâu, ở giữa còn dùng một sợi chỉ đỏ được sử dụng kết nối từng nơi lại với nhau.

Không còn nghỉ ngờ gì nữa, đường màu đỏ này chính là con đường tìm kiếm của Mạnh Vũ Miên.

Nhưng lộ trình của cô lại tránh sân thao trường cũ ở giữa ra một cách hoàn mỹ.

Đặt hộp gỗ xuống, Giang Thành ngẩng đầu nói: "Nhưng vùng an toàn không phải lúc nào cũng tồn tại."

Anh nói không sai nếu tất ả những naười sếno còn lai đều ẩn náu trong vùng an toàn, thì thuộc tính vùng an toàn của sân thao trường sẽ không còn tồn tại nữa."

"Nhưng anh yên tâm." Vương Kỳ nói: "Tôi sẽ không để chuyện này xảy ra đâu."

Nghe được lời nói của Vương Kỳ, ánh mắt Giang Thành dần dần trở nên lạnh lùng nhìn Vương Kỳ: "Nếu như tôi là anh, tôi sẽ không làm như vậy."

Vương Kỳ nhún vai: "Anh Giang, đừng cứng đầu như vậy được không? Anh hiểu mà, kiểu gì cũng phải có người ở lại đây, anh cũng không muốn hai người bạn đi cùng mình bị tổn thương chứ, phải không?"

"Đặc biệt là tên mập kia." Vương Kỳ cười nói: "Thành thật mà nói, thật kì lạ, tôi cũng rất thích anh ta, nhưng anh đừng hiểu lầm, không phải là loại tình cảm yêu thích mà anh nghĩ đâu."

"Nếu như anh có thích thật cũng không sao." Giang Thành nói: "Tôi chúc phúc cho hai người."

Màn hình điện thoại di động trong tay Giang Thành sáng lên, là tin nhắn của Hòe Dật, nói rằng anh ta không sao, sau khi Mạnh Vũ Miên lấy được nhãn cầu liền rời đi.

Hòe Dật còn đặc biệt đề cập đến việc Mạnh Vũ Miên đã đi đến chỗ vủa Văn Lương Sơn rồi.

Là nhà vệ sinh đó.

"Xem ra chỉ còn lại hai người thôi." Vương Kỳ nheo mắt nói: "Anh tự mình quyết định đi, anh Giang, tôi không ở lại cùng anh nữa."

Nói xong, Vương Kỳ đi về phía cửa, vừa mở cửa liền quay lại nói: "À đúng rồi, anh Giang, tôi đã thông báo cho đám Cao Ngôn, Thẩm Mộng Vân rồi, hiện tại chắc hẳn bọn họ đều đang ở sân thao trường rồi, dù sao thì tạm thời ở đó vẫn an toàn."

Hiện tại Mạnh Vũ Miên đã đang tìm nơi ẩn náu của Văn Lương Sơn, người tiếp theo chính là tên mập.

Như Vương Kỳ đã nói, quyền lựa chọn để lại cho chính mình.

Nếu như hắn không làm gì hết thì Văn Lương Sơn sẽ sống sót, sau đó Mạnh Vũ Miên sẽ tìm đến tên mập cuối cùng, tên mập sẽ giao nhãn cầu thủy tỉnh trong tay ra, lần đầu tiên anh ta cũng sẽ sống sót.

Nhưng... Giang Thành nhìn xuống hộp gỗ hoa văn màu đen, đường hoa văn sau khi vòng một vòng, lại rẽ một góc, trở về từ con đường ban đầu. ngắn, rẽ một góc, lần thứ hai tìm thấy tên mập.

Và khi đó, tên mập sẽ không còn con ngươi thủy tỉnh để cho cô ta nữa.

Anh ta chỉ còn lại là đôi mắt của chính mình.

Nhưng nếu bây giờ thông báo cho tên mập sơ tán, lập tức đến sân thao trường trong vùng an toàn, thì sau khi mất đi mục tiêu cuối cùng, Mạnh Vũ Miên sẽ lập tức nhắm vào Văn Lương Sơn là người áp chót.

Điều tương tự cũng sẽ xảy ra với Văn Lương Sơn.

Tất nhiên, có lẽ trong khoảng thời gian này Mạnh Vũ Miên vẫn chưa tìm được Văn Lương Sơn, hắn vẫn còn cơ hội thông báo cho Văn Lương Sơn và tên mập để sơ tán toàn bộ đến sân thao trường.

Nhưng bây giờ vẫn còn nửa giờ nữa mới kết thúc thời hạn nhiệm vụ.

Ngay khoảnh khắc tất cả mọi người đều sơ tán đến vùng an toàn, đồng nghĩa với việc vùng an toàn không còn hiệu lực nữa, tiếp theo rất có thể họ sẽ phải đối mặt với sự truy sát bừa bãi không phân biệt của quỷ.

Lần này thì đúng là lúc bắt đầu trò chơi đoán tay thực sự rồi.

Nếu đoán sai, sẽ bị móc mắt.

Liệu có tồn tại đường sống hay không?

Giang Thành có thể khẳng định là có, nhưng phải mất thời gian mới tìm ra được.

Mà trong khoảng thời gian đi tìm đường sống này, trong số bọn họ sẽ có người bị quỷ truy đuổi, buộc phải chơi trò chơi, Giang Thành không thể đảm bảo rằng tên mập và Hòe Dật sẽ may mắn giành chiến thắng trong trò chơi này.

Mười phút trước, hắn cùng Văn Lương Sơn trò chuyện điện thoại, kể cho anh ta nghe một số phát hiện của mình trong quá trình làm nhiệm vụ, Văn Lương Sơn bật khóc cảm kích, nói khi ra ngoài sẽ đãi mình một bữa thịnh soạn.

Bọn họ có thể là quỷ nhưng cũng có thể là người sống thật sự.

Con người đều ích kỷ, Giang Thành cũng không ngoại lệ, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hắn đã đưa ra lựa chọn của mình, nhưng khi hắn đang chuẩn bị thông báo tên mập sơ tán, thì có một cuộc gọi đến trước.

Người đó lại chính là tên mập.

"Bác sĩ." Tên mập thở hổn hển, Giang Thành thậm chí có thể tưởng tượng ra hai cái chân như xúc xích linh hoạt chạy nhảy: "Tôi đang ở sân thao trường rồi. anh đang ở đâu thế2" "Sao anh lại đi ra?" Giang Thành hỏi.

"Là người anh em Hòe Dật gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi lập tức sơ tán, nói nếu chạy quá chậm sẽ gặp xui xẻo lớn." Tên mập vội vàng hỏi: "Có phải mọi người đều đã chạy tới sân thao trường rồi phải không?"

Xem ra tên mập còn chưa biết chuyện của Văn Lương Sơn, cho nên Giang Thành cũng không nói nhiều với anh ta, nói anh ta đi tập hợp với Hòe Dật trước, còn mình sẽ lập tức đến đó ngay.

"Vậy bác sĩ, xin hãy cẩn thận. Tôi vừa nhìn thấy một thứ màu đỏ từ xa nhảy ra, làm tôi sợ chết khiếp." Tên mập lẩm bẩm.

Cúp điện thoại, Giang Thành lập tức chạy tới sân thao trường.

Đến nơi mới phát hiện mọi người đã tụ tập đông đủ, Hòe Dật và tên mập sau khi nhìn thấy Giang Thành tới liền vội vàng chạy đến.

"Bác sĩ, Văn Lương Sơn hình như chạy chậm rồi, đã bị thứ đó chặn lại rồi." Giọng nói của tên mập tràn đầy khẩn trương, xem ra anh ta còn chưa rõ tình hình như thế nào.

"Anh Giang, vừa rồi Vương Kỳ vừa gọi điện thoại cho tôi." Trong lời nói của Hòe Dật có mang theo một chút ẩn ý, như cố tình tránh mặt tên mập: "Sự việc gấp gáp, tôi không có thời gian bàn bạc với anh, cho nên đã dẫn anh Phú Quý ra ngoài, tôi cảm thấy... tôi cảm thấy Vương Kỳ nói cũng có lý."

"Hơn nữa anh ta còn gửi cho tôi một bức ảnh." Hòe Dật lấy điện thoại ra cho Giang Thành xem.

Bức ảnh chụp không rõ lắm, bối cảnh chính là sân thao trường, và màn mưa, mơ hồ có thể nhìn thấy một người núp sau chiếc kệ, nhìn về một hướng, mà xa hơn một chút, là một thứ màu đỏ nhảy lên cao.
Bình Luận (0)
Comment