Chương 712: Điện thoại
Chương 712: Điện thoạiChương 712: Điện thoại
Những suy đoán trước đó đang dần trở thành hiện thực, có lẽ đám người Cao Ngôn bọn họ đều đã chết rồi, chỉ có người chết mới có thể nhận được vé xe.
Cũng giống như năm "người" đã kể chuyện kinh dị trước khi lên xe vậy.
Suy nghĩ của Giang Thành trôi đi rất xa, nhưng phản ứng ở hiện thực chỉ kéo dài trong chốc lát, trên mặt chưa bao giờ để lại bất kỳ sơ hở nào.
Hắn nhìn Vương Kỳ, chuyển sự chú ý tới đôi mắt của anh ta, trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn đang đợi hắn xác nhận: "Anh đã chọn tay nào?"
Vương Kỳ giơ tay trái lên, đôi mắt kia trong hốc mắt mang theo một cảm giác dò xét, nói bằng giọng kỳ quái: "Tay trái, cái tôi lấy là mắt trái, cũng may nhờ có anh chỉ điểm."
"Không cần cảm ơn, tôi chọn bừa thôi."
"Hi hi." Vương Kỳ kéo cái túi nhựa trên đầu, phát ra âm thanh rất khó chịu: "Tôi biết."
Nói xong, ánh mắt anh ta nhìn qua Giang Thành về màn mưa phía sau lưng hắn: "Nếu như nhớ không lầm, thì hướng Mạnh Vũ Miên đi hình như là khu rừng nhỏ phải không, là ai đang trốn ở đó?"
"Con mắt trái cuối cùng nằm trong tay anh phải không?" Vương Kỳ nghiêng đầu, giọng đầy ẩn ý nói.
Ẩn náu trong khu rừng nhỏ là Thẩm Mộng Vân.
Công bằng mà nói, Giang Thành không hy vọng nhìn thấy cô xảy ra chuyện gì, mặc dù danh tính thực sự của cô có lẽ cũng là một con quỷ.
Khu rừng nhỏ có diện tích không lớn, phía sau được bao quanh bởi một bức tường gạch cao, rất khó để trèo qua nếu không có sự trợ giúp của ngoại lực.
Thẩm Mộng Vân đã tìm kiếm ở đây rất lâu, đúng như lời cô nói với Giang Thành, cô đang tìm kiếm con mắt bị mất của Mạnh Vũ Miên.
Nếu như thật sự có thể tìm được, nhiệm vụ có thể kết thúc sớm, mọi người cũng sẽ không chết nữa.
Trong khu rừng nhỏ khắp nơi đều là đất và lá rụng, sau khi bị mưa ướt, con đường rất trơn, vừa rồi cô không chú ý nên đã bị ngã và bong gân chân. Nhưng cũng trong cái rủi có cái may, cô lăn vào một chỗ trũng, khi cô gắng gượng đứng dậy, đột nhiên phát hiện ra trên người mình có rất nhiều máu.
Cô sờ soạng khắp người người mình, ngoại trừ một vài vết xước ra, thì không thấy vết thương nào nghiêm trọng khác.
Cô cúi đầu nhìn xuống thì thấy những chiếc lá dày đặc rơi dưới chân đã bị đẩy sang một bên, phía dưới màu sắc rất tối, khi cúi người xuống có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Cô lập tức nhận ra đây chính là hiện trường vụ sát hại Mạnh Vũ Miên.
Những chiếc lá rụng đẫm máu, những mảng lớn dính vào với nhau, thật khó có thể tưởng tượng, khi Mạnh Vũ Miên chết đã phải chịu tổn hại đến như thế nào.
Nghĩ tới đây, Thẩm Mộng Vân không khỏi đồng tình với nữ sinh tên Mạnh Vũ Miên này.
"Cộp."
Đang lúc cô tập trung tìm kiếm con mắt thì đột nhiên phía sau vang lên một âm thanh kỳ lạ, giống như một vật nặng va chạm mạnh xuống đất.
Nhưng... phía sau không xa chính là bức tường bao, chẳng lẽ có thứ gì đó đã vượt tường sang đây rồi?
"Cộp."
Chẳng mấy chốc lại có một âm thanh khác, lần này gần hơn, tầm nhìn trong khu rừng nhỏ bị hạn chế, nhưng nghe âm thanh thì vật phát ra âm thanh đó cách bản thân không quá 20 mét.
"Cộp."
Âm thanh cuối cùng cách bản thân chưa đầy 10 mét.
Thẩm Mộng Vân dừng động tác trong tay lại, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, xuyên qua kẽ lá, cô mơ hồ nhìn thấy một thứ màu đỏ nhảy lên cao rồi đáp mạnh xuống phía sau cái cây ngay trước mặt cô. .
Đó là nữ quỷ áo đỏ!
Mạnh Vũ Miên.
Thẩm Mộng Vân cũng không ngờ rằng Mạnh Vũ Miên lại nhảy về phía trước như cương thi trong phim.
Hiện tại chạy trốn chắc chắn là đã muộn, Thẩm Mộng Vận hạ quyết tâm, chậm rãi ngồi xổm xuống cách Mạnh Vũ Miên bị sát hại không xa, cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt kia của Mạnh Vũ Miên. giày múa màu đỏ tươi bước tới trước mặt cô, lấm tấm bùn ướt.
Hai tay đưa ra, trò chơi tiếp tục.
Nhưng lần này, Thẩm Mộng Vân nhìn chằm chằm vào con mắt phải trong tay mình, đưa ra lựa chọn hoàn toàn trái ngược với Cao Ngôn và Vương Kỳ.
"Tay phải." Cô thì thầm nói. ...
Một phút trước, Giang Thành đang đứng giữa sân thao trường nhìn thấy một bóng người màu đỏ nhảy ra khỏi rừng cây nhỏ, đi về một hướng khác.
Đó là một khu có vài tòa nhà chưa hoàn thiện, nhìn từ xa chỉ còn lại một đường nét chì, nhưng Giang Thành biết rõ Hòe Dật đang trốn ở đó.
Nhưng bây giờ, hắn muốn chứng thực một chuyện.
Một chuyện... mà hắn đã nghi ngờ từ lâu.
Lấy điện thoại di động ra, Giang Thành bấm một số điện thoại.
Sau ba hồi chuông, điện thoại được kết nối nhưng không ai nói chuyện, chỉ có tiếng gió rít bên kia và tiếng "tạch tạch" của những hạt mưa va vào lá cây.
Ước chừng mười giây sau, Giang Thành mới lên tiếng: "Thẩm Mộng Vân?"
Nghe Giang Thành lên tiếng, Thẩm Mộng Vân đang căng thẳng thần kinh mới hạ thấp cảnh giác, bắt đầu thở gấp: "Anh Giang, tôi không sao, tôi đã chọn tay phải, nhãn cầu kia cũng đã bị cô ấy lấy đi rồi."
"Đúng rồi." Thẩm Mộng Vân vội vàng nói: "Vừa rồi Cao Ngôn đã liên lạc với tôi, anh ta cũng còn sống sót, anh ta đã chọn tay trái."
Nghe vậy, Giang Thành gật đầu, nhìn về phía màn mưa, hướng về phía tòa nhà đang xây dở: "Tôi vừa gặp Vương Kỳ, anh ta cũng sống sót, và đã chọn tay trái."
"Nếu như chọn tay nào cũng đều có thể sống sót, vậy mục đích của trò chơi này là gì?" Thẩm Mộng Vân hỏi một câu hỏi rất dễ nghĩ đến.
"Chỉ sợ không đơn giản như vậy, cô Thẩm, xin hãy cẩn thận một chút." Giang Thành dặn dò.
"Tôi, cẩn thận?" Thẩm Mộng Vân vừa mới từ trong bùn đứng dậy, nghe thấy lời nói của Giang Thành, trái tim vừa mới buông lỏng ngay lập tức lại treo lên.
Đây là một người đàn ông rất đáng tin cậy, đặc biệt là khi hắn nghiêm tác đâv chính là nhán đoán của Thẩm Mông Vân đếi với Giana Thành. Giang Thành không có tâm tình cùng cô nói chuyện vòng vo: "Cô hãy nhìn thời gian đi, cô Thẩm, mới có hai mươi phút trôi qua, mà cô ta đã đi tìm đến người thứ tư rồi."
"Hơn nữa chắc là cô cũng có thể nhìn ra, có trốn ở đâu thì cũng sẽ bị tìm thấy, vậy thì tôi muốn biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo nếu Mạnh Vũ Miên tìm thấy tất cả chúng ta, sau khi lấy đi tất cả các nhãn cầu thủy tỉnh, trong thời gian còn lại, sẽ xảy ra chuyện gì?"
Lúc đầu nghe lời nói của Giang Thành, Thẩm Mộng Vân không có cảm giác gì nhiều, nhưng sau mấy giây, sắc mặt không khỏi thay đổi, buột miệng nói: "Cô ta... cô ta sẽ làm lại lần nữa? Tìm chúng ta để đòi mắt?"
"Ừm." Lông mày Giang Thành phủ đầy sương mù: "Hơn nữa lần này, sẽ là đôi mắt thật của chúng ta."
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Thẩm Mộng Vân vội vàng hỏi, suy đoán của Giang Thành quá chấn động, nếu như đúng là sự thật, chỉ sợ hôm nay sẽ có rất nhiều người phải chết.
"Thông báo cho những người còn lại, tận lực trì hoãn càng nhiều thời gian càng tốt, tôi phải đi chứng thực một chuyện, nếu như thành công, ít nhất mọi người đều có thể sống sót."
"Được rồi, cần tôi làm gì?" Thẩm Mộng Vân hỏi.
"Gíup tôi liên lạc với Vương Kỳ và Cao Ngôn, yêu cầu bọn họ ngoan ngoãn một chút, đừng gây thêm chuyện." Nói xong, Giang Thành cúp điện thoại.
Vừa chạy về phía phòng thiết bị, Giang Thành vừa liên lạc với tên mập, Hoè Dật và Văn Lương Sơn thông qua WeChat, bảo họ đừng quá sợ hãi và dùng mọi cách có thể để trì hoãn thời gian.
An ủi họ bằng cách nói rằng việc bị Mạnh Vũ Miên tìm thấy là chắc chắn rồi, chỉ cần nhãn cầu thủy tỉnh vẫn còn trong tay, mọi người đều sẽ không sao.
Mở cửa phòng thiết bị tầng một, Giang Thành nhanh chóng bước tới cửa sổ và bắt đầu lục lọi xung quanh."