Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 711 - Chương 711: Gián Đoạn

Chương 711: Gián đoạn Chương 711: Gián đoạnChương 711: Gián đoạn

Là Mạnh Vũ Miên!

Cao Ngôn bất luận thế nào cũng không ngờ rằng, mình lại trở thành người đầu tiên trúng thưởng.

"Cộp!"

"Cộp!"

Bóng đen lao về phía anh ta với tốc độ cực nhanh, cuối cùng đứng trước mặt, chỉ ngăn cách bởi một tấm bạt nhựa mờ đục.

Qua cái lỗ nhỏ, thế giới bên ngoài là một vùng tối tăm.

Đôi chân đó... đã chặn cái lỗ nhỏ lại rồi.

"Tí tách."

"Tí tách."...

Không ngừng có tiếng nước nhỏ giọt, mỗi giọt giống như một mũi kim, đâm vào sâu trong tâm trí Cao Ngôn.

Trái tim đập nhanh, mồ hôi lạnh theo khóe mắt rơi xuống, điều duy nhất anh ta có thể làm chỉ có ngậm chặt miệng, không dám phát ra nửa tiếng.

"Loẹt xoẹt-"

Cao Ngôn bất lực nhìn tấm bạt nhựa đang chặn giữa hai bên được từ từ kéo lên.

Một đôi giày múa nhuốm đỏ máu hiện ra trong tầm mắt, khi tấm bạt nhựa tiếp tục được kéo lên, anh ta còn nhìn thấy một nửa bắp chân tái nhợt.

Trên chân không chút sắc máu, còn có vài vết thương, giống như bị cào xước trong lúc giãy giụa, lúc này da tróc ra ngoài, lộ ra phần thịt tái nhợt bên trong.

Cho người ta cảm giác giống như loại thịt thây ma đã bị rút hết máu, rồi lại bị nhét vào trong kho lạnh nhiều năm.

Tấm bạt nhựa khi gần chạm đến đầu gối thì dừng lại.

Cao Ngôn toàn thân run rẩy, anh ta hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên, chỉ nhìn qua khóe mắt, bởi vì sợ ngẩng đầu lên sẽ đụng phải một bộ mặt kinh khủng.

Sau một loạt âm thanh xào xạc, hai bàn tay dọc theo khe hở thò vào bên trong, tay là màu xanh tím, đều đang nắm chặt thành nắm đấm, lòng bàn tay úp xuống, mu bàn tay ngửa lên, như đang cầm thứ gì đó.

Cảnh tượng này thực sự đã khiến Cao Ngôn sợ chết khiếp, nếu là người bình thường thì hoàn toàn không thể nào không cúi người xuống mà thực hiện được động tác tương tự.

Xem ra đây chính là cái gọi là trò chơi đoán tay rồi.

Sau khi bàn tay của quỷ thò vào trong, thì không cử động nữa, xem ra là đang cho anh ta thời gian để lựa chọn.

Tình thế khác hẳn với những gì anh ta nghĩ lúc đầu, Cao Ngôn cũng không dám liều lĩnh giao con mắt trong tay ra.

Anh ta lấy hết can đảm, bắt đầu sáp tới gần kiểm tra hai bàn tay.

Động tác của hai tay gần như giống hệt nhau, nắm đấm cũng có kích thước giống nhau, ngay khi Cao Ngôn đang đoán xem vấn đề nằm ở đâu, đột nhiên, từ khóe mắt, anh ta nhìn thấy trên mặt đất phía dưới tay trái có thêm một chấm màu máu.

Đó là... một giọt máu.

Mặc dù rất nhỏ, không dễ thấy nhưng vẫn đã bị anh ta chú ý đến.

Giống như không cẩn thận làm bắn, anh ta lập tức nhìn xuống mặt đất dưới tay phải, phát hiện nó rất sạch sẽ, chỉ có một chút bụi bặm.

"Khi Mạnh Vũ Miên chết, trong tay cầm một con mắt đã cướp lại được, bàn tay cầm con mắt đó chắc chắn là có dính máu."

Không do dự thêm nữa, Cao Ngôn lấy nhãn cầu thủy tỉnh ra, đặt ở trước tay trái, đè nén giọng nói run rẩy trả lời: "Tôi chọn tay trái."

Một cơn gió lạnh thổi đến trước mặt, khiến anh ta không mở được mắt, tiếp sau đó anh ta nghe thấy một loạt tiếng "cộp cộp" dần dần di xa.

Nhãn cầu thủy tỉnh dưới chân cũng đã biến mất.

Cỗ ý chí trong lòng Cao Ngôn được giải phóng, trực tiếp ngã gục tại chỗ, không thể cử động.

Trong màn mưa, Giang Thành trốn sau một chiếc kệ sắt, cách đây không lâu, hắn nhìn thấy một bóng người màu đỏ nhảy ra khỏi phòng thiết bị.

Nhưng sau đó, bóng người màu đỏ dường như cảm nhận được điều gì đó, lại quay người rồi quay trở lại, lần này tiếng bước chân nhẹ đến mức thậm chí có thể bị tiếng mưa che khuất.

Giang Thành lập tức đoán ra, nhất định là có người suy nghĩ đến chuyện mượn bóng tối dưới ánh đèn, mà lén lút trốn vào phòng thiết bị, sau đó đã bị phát hiên nên Manh Vfiï Miên đã hồi mã thưởng (auav đầu lai bất ngờ đâm ngọn thương vào kẻ địch).

Đó có thể là ai?

Trước hết, loại trừ Hòe Dật và tên mập, Văn Lương Sơn lại càng không phải, vì anh ta đã chạy thằng một mạch vào nhà vệ sinh, đến mức không dám quay đầu nhìn lại.

Cũng không giống như là Thẩm Mộng Vân, Vương Kỳ sẽ càng không ngu ngốc như vậy, vì vậy chỉ còn lại Cao Ngôn thôi.

Bóng tối dưới chân đèn... lại rất phù hợp với tính cách xảo quyệt của lão già này.

"Cộp."

"Cộp

Một bóng người màu đỏ giống như cương thi nhảy ra khỏi phòng thiết bị, lần này là từ tầng hai, trực tiếp nhảy một phát ra xa bảy tám mét.

Vốn dĩ Giang Thành đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc Mạnh Vũ Miên sẽ đến tìm mình, nhưng điều đó đã không xảy ra, tấm lưng cứng ngắc của cô ta quay về một hướng khác.

Sau khi quan sát, Giang Thành nhận thấy lộ trình hành động của Mạnh Vũ Miên dường như đã được ấn định từ sớm, cô ta đang tìm kiếm theo một lộ trình đã cố định.

Sau khi rời khỏi phòng thiết bị, thì đi thằng đến gác chuông.

Lần đầu tiên khi ra khỏi phòng thiết bị, Mạnh Vũ Miên cũng đi về phía tháp chuông, chỉ là giữa chừng đã xảy ra biến cố, khiến cô ta quay lại tìm Cao Ngôn.

Mặc dù màn mưa khiến khung cảnh xung quanh sân thao trường vô cùng mờ ảo, nhưng bóng người màu đỏ kia lại là ngoại lệ, Vương Kỳ đang đứng ở cửa sổ tháp chuông, bóng người màu đỏ đang đi về phía của mình.

Trong mắt Vương Kỳ không có bao nhiêu sự sợ hãi, anh ta tin tưởng vào phán đoán của chính mình.

Chẳng mấy chốc, âm thanh "cộp cộp" đã phát ra từ phía dưới cầu thang, tốc độ cực nhanh.

Là lệ quỷ đoạt mạng.

Vương Kỳ nghe xong, quay người lại, hướng về phía cửa, bắt chéo chân, chậm rãi ngồi xuống, cúi đầu, yên lặng chờ đợi Mạnh Vũ Miên đến.

"Cót két—"

Một cánh cửa nhỏ trên đỉnh gác chuông bị đẩy ra. Chỉ một bước, Mạnh Vũ Miên đã nhảy tới trước mặt anh ta.

Qua khóe mắt, một đôi giày mua màu đỏ rực đập vào mắt, cao hơn một chút, là một đôi chân nhợt nhạt, ướt át.

Cũng giống như chuyện đã xảy ra với Cao Ngôn, sau khi bị tìm thấy, bước tiếp theo là chơi trò đoán tay.

Vương Kỳ gần như ngay lập tức đưa ra lựa chọn: "Tay trái." Anh ta nghịch nghịch nhãn cầu thủy tinh trong tay, lúc đưa nó ra có chút không muốn rời xa.

"Cộp."

"Cộp."...

Tiếng người nhảy dần dần nhỏ đi, Vương Kỳ cử động thân thể một cái, đứng dậy đi xuống gác chuông.

Khi đi ngang qua một căn phòng tối ở tầng dưới, chợt dừng chân lại, hình như là phòng chứa đồ của nhân viên dọn vệ sinh, trong đó có vài dụng cụ, trên tường treo vài túi vải và túi nhựa.

Vương Kỳ từ bên trong lấy ra một cái túi nhựa, sau khi lắc lắc, trông có vẻ khá sạch sẽ.

Tiện tay cấu ra cái lỗ, cứ như thế đội nó lên đầu.

Giang Thành đang đứng ở cửa gác chuông.

"Tóc bị rối thì trông không đẹp đâu." Vương Kỳ có vẻ như không có gì ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Giang Thành, sau khi chỉnh lại cái túi nhựa trên đầu, anh ta lấy một cái khác từ trên tường phòng tối ra, vẫy tay về phía Giang Thành: "Anh cũng lấy một cái đi?"

Nhìn chằm chằm vào chiếc túi nhựa màu đen mà Vương Kỳ đội trên đầu, và hai con mắt dưới hai cái lỗ, Giang Thành đột nhiên có một cảm giác rất quen thuộc.

Đã từng trong một lần làm nhiệm vụ, tại chung cư Bình An, chính là lần có được cánh cửa của Vô, bên trong có một tên tự xưng là Ngụy Tân Đình.

Hai người bọn họ ăn mặc... rất giống nhau.

Cũng đều mang lại cho bản thân cảm giác nguy hiểm.

"Rất kỳ lạ phải không?" Vương Kỳ cười khúc khích, không hề coi trọng chuyện đó, anh ta gõ đầu mình và tự nhủ: "Trong trí nhớ của tôi, cũng đã từng có một người thích làm việc này, đó là một tên có cái miệng rất thối, nhưng tôi lại quên mất tên của anh ta rồi, không đúng, tôi hìn như... hình như đã quên đi rất nhiều thứ."

Lần đầu tiên. Giana Thành no1i thấv đưc mật tia u eầu † n1ười nàv. Trước đây khi tiếp xúc với Văn Lương Sơn, Giang Thành cũng chú ý đến, đối với một số chuyện trước đó anh ta hình như đều nhớ rất mơ hồ, đặc biệt là không thể nhớ đã lên chiếc xe buýt kia như thế nào.

Trong trí nhớ của bọn họ đã xuất hiện sự gián đoạn.
Bình Luận (0)
Comment