Chương 710: Đại thông minh
Chương 710: Đại thông minhChương 710: Đại thông minh
Mấy người cũng không trao đổi gì nhiều, Viên Tiêu Di đã nói rồi, sau khi tìm thấy nhãn cầu, phải nhanh chóng rời đi, muộn hơn Mạnh Vũ Miên sẽ xuất hiện.
Nhưng bọn họ không ngờ rằng, ngay khi bọn họ vừa rời khỏi phòng thiết bị, trong phòng đột nhiên nổi lên một cơn gió, khiến góc giấy dán tường phát ra tiếng xào xạc.
Để lộ một khuôn mặt mờ ảo trong tấm gương phía sau.
Sau khi đám người Giang Thành đi ra, liền tách nhau ra theo kế hoạch ban đầu, Giang Thành đi bộ một mình dưới mưa, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng có thể trốn tránh được Mạnh Vũ Miên.
Nếu như có thể sớm tiếp xúc với Mạnh Vũ Miên, biết đâu có thể tìm được đường sống từ trên người cô ta, nếu như vậy, nhiệm vụ có thể kết thúc sớm hơn, bọn Hòe Dật và tên mập cũng sẽ có cơ hội sống sót cao hơn một chút.
Đối với suy đoán của Cao Ngôn, Giang Thành luôn cảm thấy nghỉ ngờ, đơn thuần dùng mắt trái và mắt phải để phán đoán sống chết, ít nhiều có phần độc đoán quá.
Đây không giống với phong cách của nhiệm vụ ác mộng.
Giang Thành vừa đi vừa suy nghĩ, hắn sẽ không đứng yên một chỗ mà sẽ di chuyển, theo hắn nghĩ, sân thao trường là nơi quan sát tốt nhất.
Người nghĩ như vậy không chỉ có một mình hắn, còn có một người khác cũng có suy nghĩ tương tự như hắn.
Vương Kỳ.
Nơi anh ta chọn là gác chuông.
Đó là điểm cao, có thể nhìn ra toàn bộ sân thao trường, nhưng đồng thời cũng là thứ mà các chiến lược gia quân sự gọi là tử địa, một khi đã bị nhắm tới, anh ta sẽ hoàn toàn không có cơ hội trốn thoát.
Vì vậy, anh ta cũng giống như chính mình, đều không chuẩn bị chạy trốn.
Anh ta cũng không coi mình là con mồi.
Anh ta là thợ săn.
Màn mưa che khuất tầm nhìn, ngay cả Giang Thành cũng không để ý rằng cách hắn khoảng 10 mét có một cái cây cổ vẹo khó thấy.
Mà đằng sau cái eâv e mêt đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn. Chờ sau khi bóng lưng Giang Thành biến mất sau màn mưa, bóng người đằng sau gốc cây sốt ruột nhảy ra ngoài, sau đó nhanh chóng chạy về phía phòng thiết bị.
Phòng thiết bị chia làm hai tầng, có cầu thang bên trong và bên ngoài, Cao Ngôn nhanh chóng đi dọc theo cầu thang bên ngoài để lên tầng hai.
Cửa tầng hai là một cánh cửa gỗ cũ, trên có nhiều hố, trục cửa bị mưa xối thành như vậy, Cao Ngôn không tốn nhiều sức lực đã mở được của ra.
Thứ đập vào mặt là mùi mốc.
Cao Ngôn không quan tâm đến những điều này, theo anh ta nghĩ, không có nơi nào an toàn hơn phòng thiết bị.
Đây gọi là bóng tối dưới ngọn đèn, khi đó Mạnh Vũ Miên bị nhốt ở đây, cô không thể ngờ rằng lại có người dám trốn ở nơi này.
Sau khi kiểm tra qua loa một chút, liền tìm một góc khuất, Cao Ngôn mở một tấm bạt nhựa, phát hiện bên dưới là một chiếc kệ sắt, bên trong trống rỗng, không gian tương đối rộng rãi.
Anh ta không khỏi cười thầm, lập tức ngồi xổm xuống, chui vào trong.
Hi hi, kích cỡ thật vừa vặn.
Nó giống như được thiết kế dành riêng cho anh ta vậy.
Ngay sau đó, anh ta lập tức đặt tấm bạt nhựa đã cuộn lại xuống và trải rộng xuống đất, như vậy đã bịt kín hoàn toàn được bản thân.
Suy đi tính lại, anh ta lập tức lặng lẽ móc ra một cái lỗ rất nhỏ trên tấm bạt nhựa, qua cái lỗ này có thể quan sát được bên ngoài.
Bây giờ thì không còn chút sơ hở nào nữa rồi...
Sau khi ổn định xong, Cao Ngôn thở dài một hơi nhẹ nhõm, không khỏi nghĩ đến nữ quỷ áo đỏ Mạnh Vũ Miên sẽ xuất hiện đầu tiên ở đâu.
Khu rừng nhỏ chính là nơi cô ta chết, theo kinh nghiệm của anh ta, quỷ xuất hiện ở nơi chết là xác suất lớn nhất, nơi đó có thể ẩn giấu chấp niệm của cô ta.
Chỉ là không biết kẻ xui xẻo nào lại chọn trốn ở đó, sợ rằng sẽ là người đầu tiên bị tìm tới cửa.
"Xet "
Ngay lúc Cao Ngôn đang lo lắng cho người khác, đột nhiên bên tai truyền đến một âm thanh khe khẽ, giống như... một mảnh giấy bị xé ra.
"Xet "
"Xet——".. Lúc đầu, Cao Ngôn còn tưởng đó là tiếng gió thổi, nhưng rất nhanh, anh ta không còn nghĩ như vậy nữa, bởi vì âm thanh này có nhịp điệu rất đặc biệt.
Anh ta cũng không thể diễn tả được, giống như có thứ gì đó đang cố gắng ép ra ngoài, sau đó trên người có dán có rất nhiều mảnh giấy, tiếng giấy bị xé toạc ra.
"Cộp."
Sàn nhà rung chuyển nhẹ.
Cộp."
Ngay sau đó, là âm thanh thứ hai.
Bây giờ thì Cao Ngôn đã nghe rõ rồi, đó là tiếng bước chân đáp xuống, rất trầm, rất nặng, giống như đang đi một đôi ủng to nặng.
Âm thanh phát ra từ tầng dưới.
Ngay dưới chân anh ta!
Liên hệ những thứ này lại với nhau, sắc mặt Cao Ngôn bỗng nhiên tái nhợt, cảnh tượng như vậy không ngăn được mà xuất hiện trong đầu anh ta.
Một nữ quỷ áo đỏ chật vật muốn thoát ra khỏi gương, vì gương được phủ một lớp giấy nên trong lúc giằng co đã xé vụn những tờ giấy ra thành từng mảnh.
Sau đó, đầu tiên bước một chân ra, sau đó là chân còn lại.
Như thể đáp lại suy đoán của Cao Ngôn, thứ ở tầng dưới đã bắt đầu chuyển động.
"Cộp."
"Cộp."...
Âm thanh đó còn lớn gấp đôi lúc trước, Cao Ngôn có thể tưởng tượng ra, đây chắc nữ quỷ đang nhảy múa.
Cô ta không phải là bước đi, mà nhảy từng bước về phía trước giống như một cương thi trong phim!
Mẹ kiếp, khóe miệng Cao Ngôn giật giật, gáy lạnh buốt, ai ngờ con quỷ này lại từ trong gương trong phòng thiết bị đi ra!
Cao Ngôn nhớ lại sự thông minh của mình cách đó không lâu, vươn tay ra muốn tự tát vào mặt mình.
Nhưng anh ta không làm, không phải là không muốn, mà là không dám, anh ta không dám phát ra tiếng động sợ nữ quỷ sẽ phát hiện.
Nín thở: Cao Naân thu chân lai cúi đầu dùng hai †av âm đầu nối eo mình thành một quả bóng nhỏ.
Nếu như có thể, anh ta muốn tìm một vết nứt trên mặt đất để chui vào trong.
"Không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình, chỗ mà mình trốn rất kín đáo, cô ta không tìm được, không tìm được mình đâu..." Cao Ngôn bái lạy tất cả các vị thần, phật mà mình ghi nhớ trong lòng một lượt, chưa bao giờ lại cảm thấy mình thấp kém đến vậy.
Nhưng... dường như là nó có vẻ thực sự hữu ích.
Theo một tiếng cửa mở, tiếng nhảy "cộc - cộc" nhỏ dần, giống như đang hướng về phía sân thao trường, cuối cùng biến mất trong mưa.
"Phù..." Cao Ngôn hít một hơi dài, chậm rãi cử động chân, chuẩn bị đứng dậy đổi chỗ khác.
Dù sao nơi đây cũng là nơi sinh ra của quỷ, ai biết còn xảy ra chuyện gì nữa, nghĩ đến tấm gương dưới tầng, cơ bắp chân anh ta liền căng cứng.
"Nơi này không thể ở lâu." Anh ta chậm rãi thay đổi tư thế, nhưng vừa đưa tay định nhấc tấm bạt nhựa trước mặt lên, trong lòng như có cảm giác gì đó, anh ta quyết định vẫn nên cẩn thận một chút.
Vì vậy, anh ta từ từ ngước mặt lên, nhìn ra ngoài qua cái lỗ nhỏ mà mình đã móc ra trước đó.
Bên ngoài tương đối tối, mọi thứ chỉ là một đường viền đen sẫm, khi ánh mắt liếc sang bên phải, Cao Ngôn không khỏi cau mày.
Khi bước vào, anh ta đã kiểm tra sơ qua khu vực này, nếu như nhớ không lầm thì ở đó có một số thiết bị cũ như bàn ghế, được đặt rất bằng phẳng, không có gì quá cao.
Nhưng bây giờ lại có một chiếc bình hoa lớn đặt trên thiết bị.
Khi một tia sét xẹt qua, mang theo một tia sáng đến cho căn phòng tối, đồng tử của Cao Ngôn từ từ giãn ra, giây tiếp theo, chúng co rút mạnh thành một khe.
Đó hoàn toàn không phải là bình hoa gì cả, mà là hai cái chân nhợt nhạt nối lại với nhau, nước nhỏ giọt xuống dọc theo chiếc váy đỏ tươi rách nát.
Trên chiếc bàn cũ đó, có một người đang đứng.